Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mỗi người chỉ có một cuộc đời

2018-04-20 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Có phải khi cô đơn quá lâu, người ta lại thèm khát cảm giác được gần gũi…

***

blog radio, Mỗi người chỉ có một cuộc đời

Giờ tan tầm, tôi trở về sau khi ngập đầu trong một núi công việc ở công ty. Những xấp giấy tờ, những con số khiến mắt tôi nhòe đi. Dường như cả tuần rồi, ngày nào tôi cũng có cảm giác mệt mỏi, mà công việc thì cứ vậy, chẳng có gì thay đổi.

Tôi đi bộ ra trạm xe buýt ở phía đối diện công ty. Sáng nay dắt xe ra khỏi nhà, không biết sao xe lại bị chết máy. Tôi đã rất tức giận. Trước đây, những việc thế này đối với tôi rất bình thường, người còn có lúc gục ngã huống gì là xe. Thế mà dạo gần đây, chính xác là một tuần nay, tôi luôn cảm thấy khó chịu và mất khả năng kiềm chế trước mọi thứ. Tôi đẩy xe ngược lại vào nhà một cách mạnh bạo, dường như mọi sự bực tức đều bị tôi đổ dồn vào chiếc xe vô tội. Khóa cổng, tôi lội bộ ra trạm xe buýt cách nhà trọ hơn 700 mét. Đoạn đường từ nhà trọ đến công ty lại mất hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngắm cảnh vật hai bên đường. Thật ra đi xe buýt cũng khá thú vị, tôi có thể ngồi yên mà ngắm nhìn sự chuyển động của thành phố, một nhịp sống rất khác, so với tôi. Thời sinh viên, ngày ngày đi xe buýt lại không thể cho tôi được cái cảm giác ấy.

Ở cái thành phố này, dù sáng hay chiều hay đến tận về khuya, đường phố cũng chẳng bao giờ vắng người. Ai cũng phải tất bật với cuộc đời của riêng họ. Khi nãy ở công ty, anh nhóm trưởng gợi ý đưa tôi về và tôi đã từ chối ngay không chút do dự với cái lí do lâu lâu đi xe buýt đổi gió cũng không phải là một ý tưởng quá tệ. Thế mà bây giờ, à không, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, tôi lại muốn được ngồi sau xe của một ai đó. Thật là tệ khi tôi lại đang khao khát cái cảm giác được quan tâm và che chở.

Chuyến xe buýt chiều nay vắng khách, tôi chọn ngồi ở chiếc ghế gần cửa để có thể nhìn ngắm rõ ràng mọi chuyển động của thành phố ở hai bên đường. Đường đông, xe cộ chen chúc, khác hẳn với không gian trên xe buýt lúc này; tôi đang không vội nên mọi thứ cứ thế trôi qua một cách dễ chịu. Ở phía cuối xe, những cô cậu học sinh thi nhau kể chuyện ở trường và rất nhiều những mẩu chuyện khác nữa. Sự hồn nhiên, ngây ngô của các cô cậu ấy đối với tôi bây giờ, là cả một ước mơ.

Bác tài xế tập trung vào tay lái, những âm thanh của bài hát “I do” lúc da diết lúc lại rộn ràng. Phía đường bên phải của tôi có một đôi nhân tình, anh chàng một tay nắm chặt tay người yêu, một tay cầm lái mặc kệ mọi người xung quanh có vội vã thế nào. Mắt tôi nhòe đi khi nhìn ở phía xa hơn, người và xe, xe và người cứ thi nhau mải miết.

Xe dừng đèn đỏ, 46 giây, từng dòng người băng qua đường, ai cũng vội vội vàng vàng như thể đèn xanh sẽ nhảy lên bất cứ lúc nào. Và trong đám đông ấy, có một dáng người rất quen cũng đang chuẩn bị qua đường, nhưng chân anh khựng lại...

Đèn xanh rồi!

Chỉ một vài giây thôi nhưng sao tôi lại có thể bắt kịp trọn vẹn cái khoảnh khắc ấy nhỉ?

Dáng người cao cao, chiếc áo sơ mi xanh với chiếc quần jean sậm màu, cảm giác như có một luồn điện vừa nóng vừa lạnh chạy dọc sóng lưng tôi khi hai ánh nhìn cùng nằm trên một đường thẳng nối dài đến nhau. Trong cuộc đời, bạn đã bao nhiêu lần bắt gặp được cái “chạm” như vậy?

Xe lại lăn bánh, nước mắt tôi lăn dài trên má. Giọt nước mắt của những mỏi mệt mà cả tuần qua tôi cất giấu, giọt nước mắt của sự ân hận và cả hạnh phúc nữa.

Thành phố tưởng rộng mà lại bé trong lòng bàn tay. Giá như, tôi không nhìn thấy anh giữa dòng người xa lạ ấy; và giá như, tôi chưa từng gặp anh…

***

blog radio, Mỗi người chỉ có một cuộc đời

Một buổi chiều sau khi kết thúc cuộc họp ở công ty, tôi vội vàng ôm sấp giấy tờ về văn phòng để chuẩn bị một số việc liên quan đến kiểm kê và sổ sách. Do vội quá, tôi làm rơi chúng xuống chân, giấy tờ ngổn ngang cả một góc đường đi. Tôi định cuối xuống thì anh đã làm việc đó thay tôi rồi.

Anh là đối tác của công ty tôi, tôi cũng đã nhìn thấy anh trong cuộc họp. Lúc ấy, tôi cũng không mấy để ý gì, còn bây giờ, tôi thật sự ấn tượng với chiều cao trên một mét tám của anh. Giả như tôi có cố nhón chân thì cũng chỉ đến mép tai anh là cùng.

- Của cô đây! – Anh chìa sấp giấy tờ đã được xếp gọn gàng về phía tôi cùng với một nụ cười tươi.

- Cảm ơn anh nhiều. – Tôi hơi bối rối nhưng cũng không quên phép lịch sự tối thiểu là cảm ơn anh và nhanh chóng đi về văn phòng. Tôi đoán khi tôi quay đi, anh đã nhìn theo sau lưng tôi.

Cuộc gặp gỡ ngỡ chỉ đến đây vì tôi chỉ quanh quẩn ở văn phòng với những giấy tờ và con số. Thế mà tôi lại gặp anh trong bữa tiệc sinh nhật của sếp. Hôm ấy, tôi uống hơi nhiều. Tôi bắt gặp anh nhìn tôi rất nhiều lần, và dĩ nhiên, tôi cũng vậy. Người đàn ông này đối với tôi có một sức hút vô hình nào đó khiến tôi luôn muốn tiến lại gần.

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt và hơi choáng nên xin phép ra về trước. Mà mọi người khi ấy cũng chẳng để ý mấy đến tôi vì bữa tiệc có tất cả cũng gần hai mươi người. Bác bảo vệ dắt xe ra, còn tôi thì cố tìm chìa khóa xe hết ngăn này đến ngay kia trong túi xách để rồi chợt nhớ ra, chìa khóa để chung với thẻ giữ xe trong túi áo, tôi lấy thẻ xe ra và chiếc chìa khóa thì nằm lại. Thật ngớ ngẩn! Tôi tự nói với mình như thế.

Việc tự lái xe về khi đã có men trong người, mà còn lại là con gái nữa, quả thật cũng không hay lắm. Nhưng tôi đã quen với việc này cũng như quen với sự cô độc vậy. Tôi ngồi lên xe mà mà cảm giác chỉ muốn được nằm ngay trên chiếc giường của mình và ngủ một giấc thật sâu đến sáng. Dường như tôi không còn đủ tỉnh táo và cũng chẳng còn một chút sức lực nào cả.

Có một bàn tay đặt lên vai tôi, rất nhẹ nhàng nhưng khiến tôi giật bắn mình và quay lại, là anh.

- Để anh chở em về!

- Bằng xe của em à?

Không biết từ bao giờ cái cách xưng hô “tôi, cô” lại trở thành “anh, em” nhanh đến vậy. Thế rồi không nói thêm gì nữa, tôi ngồi yên sau lưng anh như một con mèo ngoan. Anh hỏi đường, còn tôi trả lời, và tuyệt nhiên, không có thêm một đoạn hội thoại nào khác chủ đề hỏi đường ấy nữa.

Sài Gòn về khuya vắng hơn và cũng lặng lẽ hơn. Hai hàng cây bên đường lay lay theo những cơn gió đêm lạnh lẽo. Cảm giác ngồi sau lưng một người đàn ông và im lặng, vừa bình yên, vừa gượng gạo. Anh im lặng có lẽ vì không biết phải nói gì với một cô gái cũng xem như là vừa mới quen, còn tôi, thì cũng vậy. Không hiểu tại sao mà ngay lúc ấy, tôi lại muốn con đường về nhà xa hơn, xa đến tận đâu cũng được.

Sài Gòn về đêm đã thưa người, con hẻm dẫn vào nhà trọ tôi cũng vắng vẻ. Anh dừng xe trước cổng nhưng cứ ngồi yên trên xe. Tôi không biết phải nói gì, cứ đứng đấy, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào anh mà bảo rằng anh về đi.

- Anh đi gì về? – Tôi mở lời

- Taxi chứ đi gì bây giờ, hay em lại đưa anh về nhỉ?

Tôi nhớ mình đã bật cười khi anh vừa dứt câu, một nụ cười mà lâu lắm rồi không hiện hữu, tôi cũng quên mất mình đã cất nó ở đâu. Không khí giữa chúng tôi yên ắng trở lại. Anh vẫn ngồi trên xe, và tôi vẫn đứng yên ở vị trí đó, gần sát và không dám nhìn rõ anh. Tôi chỉ biết, ánh mắt anh rất hiền. Anh hỏi tôi số nhà và lấy điện thoại gọi taxi đến.

Cảm giác buồn nôn kéo đến, tôi tựa cằm vào kính xe giữ mình không nôn ọe ngay lúc đó. Một cái chạm rất nhẹ, rất ấm và... ướt. Môi anh cuốn lấy môi tôi say đắm, lúc nhẹ nhàng, khi dữ dội. Bàn tay anh vuốt nhẹ từ vai xuống lưng tôi. Anh ghì chặt tôi lại, kéo tôi sát vào vòng tay anh. Ngay đến một chút phản kháng ở tôi, cũng không có. Cả cơ thể như mềm nhũn ra, tôi bị cuốn vào cảm giác đê mê mà đã từ lâu lắm, tôi chưa có lại được.

Đèn ô tô mỗi lúc một đến gần, tôi vội đẩy anh ra khi tay anh sắp sửa chạm đến ngực tôi. Tôi vội cúi mặt, mở cổng và dắt xe vào trong. Anh cũng lên chiếc taxi vừa mới đến.

Cả hai chúng tôi đều biết được rõ ràng những gì vừa mới xảy ra.

blog radio, Mỗi người chỉ có một cuộc đời

Có phải khi cô đơn quá lâu, người ta lại thèm khát cảm giác được gần gũi…

Tôi ngâm mình trong bồn tắm, cố tập trung để cảm nhận mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng có lẫn một chút hơi men. Nhưng tôi chỉ nghe được mùi hương của anh, từ cơ thể ấm nóng, từ đôi môi khiến tôi đê mê quên cả lí trí.

Tôi đã phá vỡ nguyên tắc của chính mình với một người mà chỉ mới hai lần gặp mặt. Là vì tôi cô đơn ư? Là vì trong một phút yếu lòng ư? Tôi thấy mình thật đáng thương, mà cũng thật đáng giận.

Ngày cũ, người cũ đã để lại trong lòng tôi thật nhiều vết cắt, rất sâu, rất đau.


Hiện tại, anh lại khiến tôi tự cảm thấy bản thân mình chẳng còn lại điều gì đáng trân trọng.

Rồi ngày mai sẽ thế nào? Liệu tôi có còn gặp lại anh không? Giả như có gặp, tôi sẽ phải đối diện với anh thế nào?

Đừng hi vọng người khác sẽ vô tình hiểu đúng về bạn khi những sự việc diễn ra trước mắt hoàn toàn đi ngược lại với những điều mà bạn muốn họ hướng đến.

“Cô ta quá dễ dãi!” – liệu rằng anh có đang nghĩ như vậy không?

Câu hỏi đó luôn ám ảnh tâm trí tôi, kể cả trong giấc ngủ.

Tôi sợ nhiều thứ quá, tôi lo nghĩ đến nhiều điều quá. Nhưng liệu rằng, những điều tôi sợ, những thứ tôi lo có đáng phải lo, phải sợ đến như vậy không?

Chiếc xe máy vẫn ở yên ở một góc nhà dù cho ban sáng, chủ nhân của nó đã trút giận vào nó như thế nào. Tôi buông một tiếng thở dài, xắn tay áo, dắt nó đi về phía đầu đường bên kia.

Mỗi người chỉ có riêng cho mình một cuộc đời, duy nhất một cuộc đời, thế nên cứ thế mà bước tiếp thôi...

© Tâm Di – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top