Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cô đơn dễ khiến con người ta đi lạc vào trong những hồi ức

2018-03-16 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Cô đơn dễ khiến con người ta đi lạc vào trong những hồi ức mà thời gian vô tình phủ lên đó những lớp bụi mờ lãng quên. Không gian tĩnh mịch kéo ta vào những nỗi buồn lạc lõng chênh vênh về những con người, những kỷ niệm đã nhuốm màu héo úa.

***



Vào một ngày trời vẫn còn xanh, nắng vẫn còn nồng, bất chợt trông thấy một vài đứa trẻ nô đùa trên đồng, nghe thấy tiếng máy tuốt lúa xình xịch ngoài ngõ, mùi rơm rạ quyện vào lòng đất ngai ngái vỗ nhẹ tận đáy lòng. Tôi ngồi lại, bắt đầu nhặt nhẹm những kí ức vụn vặt, chồng chéo lên nhau sắp xếp lại.

Cô đơn dễ khiến con người ta đi lạc vào trong những hồi ức mà thời gian vô tình phủ lên đó những lớp bụi mờ lãng quên. Không gian tĩnh mịch kéo ta vào những nỗi buồn lạc lõng chênh vênh về những con người, những kỷ niệm đã nhuốm màu héo úa.

Đêm xuống, con người ta cô đơn. Và tôi cũng đang cô đơn trong thế giới của mình. Lướt vài vòng trên Facebook, đọc một vài câu chuyện hay ngồi xem một bộ phim. List danh bạ với những dãy số quen thuộc chẳng mảy may để ý. Rõ ràng là rảnh rỗi nhưng lúc nào cũng có cảm giác là mình rất bận, bận làm cái này, xem cái kia, bận đến mức đầu óc chẳng mấy khi rảnh rỗi để nghĩ về những điều sâu xa. Cứ thế, ngày chuyển tháng, năm chuyển mùa, và phủ lên đó một lớp bụi sương dày đặc. Bản thân rốt cục đang muốn lãng quên hay sợ phải đối mặt với năm tháng đã tàn phai nhưng con người ta lại chẳng cách nào ngăn được mình nhớ đến ấy? Là do bản thân chỉ muốn nghĩ về hiện tại và tương lai hay chỉ sợ một ngày đắm mình lại trong quá khứ, không kìm được mà hét lên: “Tôi muốn trở lại ngày còn bé!”

Tôi thường tự cho mình một khoảng thời gian ngắn ngủi về đêm để và trôi suy nghĩ về những ngày xưa cũ, bên những ký ức mỏng tang như tia nắng cuối ngày chỉ chờ trực vụt tắt. Từng có một khoảng thời gian rất đẹp trong kí ức của tôi. Tỉ mẩn lục lại trong tiềm thức về khoảng thời gian cũ kĩ ấy, khi mà họ vẫn còn ở đó. Rực rỡ và chân thực. Tôi và họ đã từng rất vui vẻ, chúng tôi cùng khóc, cùng cười, cùng nhau trải qua những tháng ngày an nhiên thời thơ ấu. Từ nghe đau lòng nhất chính là “đã từng”, nó mãi mãi chỉ dừng lại ở quá khứ, lôi tuột theo những năm tháng ngọt ngào chôn vùi trong hồi ức. Chỉ có thể nhắc lại, chứ không thể trải qua một lần nữa.



Những mảng màu ký ức bợt bạt chẳng đủ để đưa chúng tôi về tháng ngày đã qua. Khi mà nắng hạ trải dài trên những con đường in mòn dấu chân người, những đứa trẻ với nụ cười hồn nhiên nô đùa trên cánh đồng mới gặt. Mặc cho cái nắng oi ả của ngày hè, chúng tôi cùng nhau câu cá, cùng nhau thả diều, cùng nhau quậy phá với những trò chơi nghịch ngợm. Những đêm trăng sáng vằng vặc, chúng tôi ngồi lại bên nhau trong khoảng trời lộng gió, kể cho nhau những câu chuyện không có hồi kết.

Cơn gió của tuổi trẻ lướt qua, mang theo những hồi ức trong trẻo bên những cánh diều bay về nơi xa rất xa. Nơi mà tiếng cười ngây ngô thuần khiết vang vọng mãi trong tâm trí.

Bước một mình trên con đường quen thuộc, không có những bước chân đồng hành, không có những tiếng nói cười quen thuộc. Lúc ấy, tôi chợt nhận ra rằng, họ đã không còn ở đó. Có những người đã từng in hằn một khoảng ký ức khó quên trong lòng tôi, giờ bỗng nhạt nhòa theo năm tháng. Không nói chuyện, không hỏi han, giữa chúng tôi chỉ còn lại sự im lặng. Năm tháng ngọt ngào cùng họ dần chôn vùi trong lớp bụi của thời gian.

Câu chuyện cứ thế nhạt dần, nhạt dần theo dòng chảy của thời gian. Rồi một ngày, họ im lặng, tôi cũng im lặng. Họ chọn cách rời xa tôi, còn tôi lại quá kiêu ngạo để giữ họ lại. Chúng tôi đều đã trưởng thành, cả họ và tôi đều có nhiều vấn đề để bận tâm hơn là ngồi nghĩ về quá khứ. Không thể mãi mãi như ngày bé, vô tư cười đùa bên nhau mà lòng chẳng vướng bận điều gì. Chúng tôi chẳng thế mãi bấu víu những năm tháng nhạt màu ấy. Đến khi chúng tôi đã trở thành mảng ký ức mông lung trong đối phương, chúng tôi chọn cách dừng lại. Dừng lại để ôm lấy những năm tháng đẹp đẽ ấy khỏi bị hoen ố bởi những vụn vỡ ở hiện tại. Dừng lại để cảm thấy rằng: “Ồ, thì ra chúng ta từng có một khoảng thời gian tươi đẹp như thế!”

Trưởng thành đồng nghĩa phải đối diện với nỗi cô đơn, chấp nhận với việc phải đánh mất một số mối quan hệ. Khi khoảng cách về thời gian và không gian mạnh mẽ đến mức, dù tôi có làm gì cũng không thể cứu vớt mối quan hệ đã rạn nứt đó, chỉ còn cách chấp nhận từ bỏ. Họ đến rồi đi hiển nhiên như một quy luật mà cuộc đời đã định. Chúng tôi cứ thế, cứ thế bước đi mãi trên những con đường chẳng hề cắt nhau. Tôi lạc họ giữa những ngã rẽ của cuộc đời, đến khi ngoảnh lại, hồi ức ấy đã hóa thành tro tàn rơi lả tả dưới chân.

Trưởng thành là khi ta nhận ra rằng bầu trời không chỉ có màu xanh vĩnh cửu như lúc còn bé, là khi ta cảm nhận mọi thứ không chỉ bằng da thịt, là khi có những phút giây vĩnh viễn không thể chạm tới một lần nữa. Càng lớn ta càng cảm thấy cô đơn, cô đơn giữa những kỉ niệm xa mờ. Cô đơn giữa hàng trăm cái tên trên Facebook, hàng chục số điện thoại trong danh bạ. Thời gian vô hình tạo lên một lớp vỏ bọc ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài. Tôi tự do tự tại của ngày bé bỗng trở thành kẻ thích im lặng nhìn đời trôi chầm chậm qua. Mối quan hệ giữa tôi và thế giới ấy không quá sâu sắc cũng chẳng mờ nhạt, chỉ lưng chừng nửa vời.



Nhiều lúc tôi muốn trở lại ngày bé, khi chúng tôi mới chỉ là những đứa nhóc thích bay nhảy. Đôi chân lại một lần nữa dẫm lên mùn đất ngai ngái mùi rơm rạ, rong ruổi nhau khắp cánh đồng bất tận. Ngày mà tầm mắt chúng tôi chỉ có khoảng trời bao la và cánh đồng vàng ươm bạt ngàn trong gió. Mùi vị năm tháng đã in sâu vào trong tiềm thức chỉ còn đọng lại mùi lúa trổ đòng thơm ngọt hòa với mùi nắng đỏ. Muốn một lần nữa hòa mình trong gió đồng nội, tắm mình dưới cái nắng cháy da cháy thịt. Những cảm xúc tuyệt vời nhất của đời người chỉ có thể trải qua một lần. Năm tháng vội vã cứ vùn vụt trôi qua, dù có gắng sức níu giữ cũng không ngăn được sự trôi chảy của cuộc đời.

Năm tháng ấy tươi đẹp là thế, nhưng lại mỏng manh như một tờ giấy. Tờ giấy ấy vun đầy những gam màu rực rỡ nhất, để đến hiện tại, khi một mùa hè nữa lại đến với những gam màu trầm lặng. Tôi chỉ có thể ngồi đây, một lần nữa lật giở từng trang giấy một thời sục sôi của tuổi trẻ trong tiếc nuối.

Tôi không trách cuộc đời đã đem họ đến rồi lại mang họ đi, tôi không trách họ đã không cố gắng níu giữ tình bạn này, tôi cũng không trách bản thân đã không gìn giữ mối quan hệ ấy. Tất cả, âu cũng là số phận đã an bài. Trên đường đời, sẽ có người đồng hành cùng ta đi đến cuối con đường, nhưng cũng có người chỉ chung đường với ta một đoạn. Dù gì, tôi cũng phải cảm ơn những năm tháng đó. Cảm ơn vì họ đã xuất hiện trong những năm tháng đầu đời, đồng hành cùng tôi trong suốt những ngày thơ ấu và cùng tôi tạo nên một bức tranh thanh xuân rực rỡ muôn màu. Cám ơn họ - những người đã để lại trong tôi những dấu ấn đẹp đẽ nhất.

Thanh xuân cũng giống như một chiếc lá. Chiếc lá đẹp nhất khi nó đã ngả sắc vàng, thanh xuân đẹp nhất khi nó chỉ còn là dĩ vãng.

Gửi thời thanh xuân đã qua của chúng ta, một chút nuối tiếc đến ngẩn ngơ, một chút thương yêu chưa trọn vẹn!

© Lin – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top