Mở cửa trái tim khi tình yêu gõ cửa
2014-12-11 01:00
Tác giả:
Khép mình vào lòng người đàn ông ấy, ngước nhìn với ánh mắt đầy hoài nghi, đôi khi lo sợ, cô hỏi anh một câu mà đáng lẽ ra, những người vừa mới có một đêm đầy cảm xúc thăng hoa bên người yêu không nên nói:
“Em có vội vã quá mà tới với anh hay không? Khi mà trước đây không lâu, tâm trí em còn chứa đầy bóng hình người ấy?”
Anh lặng lẽ rút vội cánh tay đang được chiếc đầu cô hạnh hạ, với tay lấy điếu thuốc và ngồi một góc ở chiếc sofa, chẳng nói với cô lời nào.
Cô thở dài thất vọng với việc mình vừa làm như một điều gì đó tồi tệ, hay việc nói ra những lời nói có thể sẽ khiến một mối quan hệ bỗng dưng thay đổi chẳng cần thời gian.
Anh đã từng nói với cô, chẳng hiểu sao anh lại yêu cô đến vậy, yêu chẳng cần lí do, chẳng cần được đáp lại. Nhưng cái cách khi anh nhận được lời đồng ý của cô lại hoàn toàn khiến cô bất ngờ và đến bây giờ cô vẫn chẳng thể quên. Khuôn mặt góc cạnh đầy vẻ nam tính của anh lại được thêm một phen phơi bày tất cả nét và cơ mà người đàn ông nào cũng muốn có. Đôi mắt sâu chứa trọn cả người con gái cũng mở to hết cỡ, đơn giản… Anh bất ngờ với câu trả lời của cô.

Trong khi hầu hết những người con gái sau khi chia tay một cuộc tình đầy nước mắt, họ sẽ lại dè chừng, sẽ lại khép mình với cái vỏ bọc cô đơn và lầm lì khiến các chàng trai tới sau đôi khi bực bội, đôi khi bất lực và thất vọng, còn cô, cô như đang cố gồng mình hay nói đúng hơn là ép mình “vui trở lại”- điều mà phải mất một thời gian rất lâu sau chia tay, người ta mới tìm lại được.
Những câu trả lời trong hoàn cảnh được một người đàn ông tiếp theo ngỏ ý muốn bước chân vào cuộc sống của những cô gái như cô đôi khi chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, có chút lịch sự đại loại như “Anh cho em thêm thời gian, anh có thể đợi đến khi em cân bằng lại cuộc sống được không?”
Nhưng với cô, chỉ với một nụ cười và câu trả lời đầy ráo hoảnh: “Sao bây giờ anh mới nói điều này với em, Ok, Mình yêu nhau!”
Cô hiểu mình đang nghĩ gì, và anh cũng vậy. Ngoại trừ mẹ, người luôn đi guốc trong bụng cô, thì anh chính là người thứ hai hiểu cô như vậy, hơn cả người cô đã yêu và đang yêu trước đây.
Còn anh, điều mà anh chưa bao giờ nhìn thấy ở cô giống bất cứ người con gái nào khác… đó chính là giọt nước mắt. Khi một người con gái chẳng có nước mắt để khóc thương một mối tình tan vỡ, đó là khi cô gái ấy đã chịu quá nhiều tổn thương chẳng thể chữa lành. Nhưng anh vẫn tin, anh sẽ mang lại được điều kì diệu cho người con gái anh yêu, chẳng phải chắp vá lại mối tình đã vỡ, mà là cho cô một cuộc tình mới hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười của tình yêu. Anh tin như vậy.
Thế nhưng, có vẻ như cô đã sai lầm với suy nghĩ chỉ coi anh là người thay thế, thay thế người cô yêu hơn cả bản thân, làm những việc để cô vui mà che lấp đi những nỗi đau tột cùng mà cô đang chịu phải.
Người trước đã bỏ cô đi, chẳng vì người thứ ba, cũng chẳng nói “hết yêu cô” như bao người đàn ông luôn nói mỗi lúc muốn vứt bỏ một cô gái đáng thương. Điều cô nhận được lại chỉ là sự im lặng, im lặng đến xé lòng…
Anh đến bên cô, lúc mà cô cần một người bên cạnh nhất, thế nhưng cô không khóc, cô cũng chẳng hiểu tại sao nước mắt mình lại không rơi, dù chỉ một khoảnh khắc, dẫu cô yêu người ấy đến nhường nào.
Cô đồng ý yêu anh, yêu anh thế nào thì mình cô hiểu, yêu như một nghĩa vụ của một người yêu cần làm, nũng nịu, giận hờn, đôi khi tỏ ra quan tâm lo lắng… Nhưng nói yêu anh, thì chưa một lần cô mở lời.
Cô không biết mình đang làm trò quái quỷ gì, khi cô còn chẳng biết, mình yêu anh ta hay không?
Để rồi đến hôm nay, khi cô mở miệng hỏi anh câu hỏi với hoàn cảnh hai con người chẳng một mảnh vải che thân, quấn lấy nhau trên cái giường sau một đêm mệt mỏi.
Anh hút hết điếu thuốc, lặng lẽ nói với cô một câu rồi bỏ đi, cái câu nói mà ngay phút giây cô nghe được, trái tim cô như bóp ngẹn.
“Anh có thể chờ đợi em, có thể ở bên em chẳng một lời than trách, em có thể nhớ người ấy, nhưng anh muốn chắc chắn ở em một điều, là em có thể quên chứ không phải cố gồng mình ra mạnh mẽ để gặm nhấm nỗi đau này một mình từng ngày, rồi một lúc nào đó em chợt nhận ra, yêu một người yêu mình, hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này”.
Bỏ cô lại trong căn phòng lạnh lẽo và bước đi, điều mà anh chưa bao giờ làm với cô trước đây, cô đơn lại một lần nữa tìm đến cô…Những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên gương mặt cô rồi bắt đầu nấc lên thành tiếng. Cô khóc. Điều mà hơn nửa năm khi cô một mình đối diện với sự chia tay, cô chưa bao giờ để nó xảy ra.
Thế mà giờ đây, khi có một người bên cạnh, cô lại để nó tuột khỏi bàn tay cô thêm một lần nữa. Ngốc nghếch, dại khờ, để nỗi ám ảnh quá khứ đè nặng lên tương lai là những gì cô cảm thấy hối hận lúc này…
Anh thật sự biến mất khỏi cuộc đời cô, không để lại dù chỉ một mảnh giấy mong manh cho cô hi vọng được nhìn thấy anh thêm một lần nữa.
Cô bắt đầu quay trở lại với một cuộc sống bình thường, chẳng có một người đàn ông nào bên cạnh, vẫn một mình nhưng ngược lại, cô không cô đơn, với gia đình và công việc, bạn bè, cô cười mỗi lúc cô vui và lại tìm tới nước mắt mỗi lúc cô đơn bủa vây và nỗi nhớ về anh da diết.
Cô biết, mình lại trở lại thành một cô gái bình thường, biết khóc khi đau và mỉm cười khi hạnh phúc.
Thế nhưng, điều làm cô thổn thức mỗi đêm, chính là giờ đây, cô chợt nhận ra một sự thật rằng, cô yêu anh nhiều hơn cô nghĩ. Khi mà trước đây, những nỗi đau, những nỗi ám ảnh đã vô tình tạo ra một bức tường vô hình ngăn cô đến với anh.
Một buổi tối vô tình lang thang trên con đường mà trước đây mỗi lúc cô buồn anh thường kéo cô đến, mua cho cô cây kem mát lạnh rồi sẵn sàng đi bên cạnh nghe cô lải nhải chuyện không đâu. Cô chợt mỉm cười, nụ cười đầy thanh thản, nụ cười gợi nhớ về anh chứ chẳng nặng nề và làm cô đau như trước đây.
Bất chợt một bóng dáng lặng lẽ và đầy quen thuộc đứng trước mặt cô, với nụ cười ấm áp và que kem cô vẫn thích ăn trên tay.

Cô chẳng thể diễn tả cảm xúc của mình ngay lúc này, cô thấy khóe mắt cay cay, một chút tức tối ở nơi ngực trái. Bước về phía anh, cô òa khóc như một đứa trẻ. Cô giận anh sao chẳng nói một lời đã bỏ cô đi, cứ thế, anh để yên cho cô khóc trong đôi tay ấm áp và vững chãi này.
Xen lẫn trong tiếng khóc và tiếng hờn dỗi của một người con gái, có tiếng nói ân cần vỗ về của một chàng trai.
“Chẳng phải là anh đã về đây rồi sao, anh muốn em cân bằng lại cuộc sống khi em đã chịu đựng quá nhiều tổn thương. Anh không muốn mình cứ ở mãi bên em để em sống trong vô cảm giày vò…và điều quan trọng, là anh muốn nghe em nói…”
Chẳng kịp để anh nói hết câu, cô hét lên với niềm hạnh phúc vô bờ mà chỉ hai con người mới có thế nhận thấy.
“Em yêu anh!”
Khép chặt môi anh bằng nụ hôn nồng cháy và như chẳng muốn buông, cô thầm nghĩ và mỉm cười .
Tình yêu đến rồi đi như một quy luật của cuộc sống, nó sẽ ở lại bên bạn bao lâu bạn sẽ chẳng bao giờ biết được, nhưng cái cách nó ở lại cùng bạn như thế nào thì chỉ có bạn mới là người nắm rõ nhất… Tại sao lại để lãng phí những thời gian hạnh phúc và tốt đẹp vì những điều không đáng. Tình đến thì mở cửa trái tim và đón nhận như một món quà mà cuộc sống ban tặng, cứ thế để rồi lại mở lòng và yêu đi!
- Bích Hạnh
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.


