Mình cùng nhau già đi
2024-09-24 19:30
Tác giả:
blogradio.vn - Trong không gian nặng trĩu ưu tư ấy, một người cất bước ra đi với danh xưng “người thay thế”, một người đang nằm vờ như say xỉn đếm từng bước chân của người kia…
***
Có một đoạn tình cảm vĩnh viễn em chẳng thể nào quên, cũng có một bóng hình khiến em đôi lần nhung nhớ đến quặn đau mỗi khi nghĩ đến. Cảm ơn anh vì đã trao đến em ngàn nụ hôn của gió nơi phương xa.
Tôi và anh bên nhau đã được ba lần Xuân, Hạ, Thu, Đông. Tình cảm của chúng tôi từ trước đến nay vốn rất tốt, tuy rằng đôi lúc vẫn có những cuộc cãi vã không mong muốn nhưng sau mỗi lần như thế, chúng tôi lại hiểu nhau hơn. Đồng thời cũng ngộ ra rằng, trong tình yêu luôn phải có kẻ nhường người nhịn.
Người đàn ông tôi yêu nói không phải khoe chứ thật ra anh chẳng khác gì một chàng trai bước ra từ truyện ngôn tình cả.
Anh nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của tôi, thổi vào tâm hồn tôi một làn gió mới man mát, xoá hết ưu tư phiền muộn, chỉ để lại hai chữ “bình yên” dài vô tận.
Ngày tháng qua đi, hình bóng của anh in dấu lên từng giây từng phút trong cuộc đời tôi. Ở bên anh, thời gian như lắng đọng và nhuốm màu yêu thương khiến tôi luôn vô thức mà mỉm cười.
Tôi và anh trước kia trải qua bao nhiêu mối tình, điều đó không quan trọng. Anh một lần tâm sự vì sự vô tâm của bản thân mà khiến người cũ phải rời đi, cô ấy đã chịu quá nhiều thiệt thòi trong mối quan hệ mờ nhạt đó.
Tôi nghe xong cũng không xù lông nhím tức giận, bởi tôi biết, anh của những năm tháng sau này đã bị ám ảnh tâm lý đến nhường nào…
Chẳng cần quan tâm trước kia anh ra sao, chỉ biết rằng chúng tôi của bây giờ là những cái “tôi” hoàn hảo nhất dành cho nhau. Đi qua gần 30 mùa xuân, ai cũng đã có cho mình sự trưởng thành trong tâm hồn và cuộc sống, vì thế, mọi lỗi lầm trong quá khứ là thứ đã đúc kết nên chúng tôi của ngày hôm nay.
Chiều hôm đó, có người nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng dưới ánh chiều hoàng hôn rực rỡ của một ngày đầu Hạ… Đến bây giờ, tôi mới hiểu hết ý nghĩa thật sự của hai chữ “tình yêu”...
Tình yêu là khi tôi khóc có người ngồi bên lau đi giọt nước mắt mặn chát; thất bại có người âm thầm ở bên cổ vũ; thành công có người lặng lẽ siết chặt bàn tay và nở một nụ cười thật tươi như thể anh đã biết trước từ lâu.
Cứ thế, chúng tôi cùng nhau bước qua biết bao thăng trầm của dòng đời đầy biến cố ngoài kia.
Ngỡ rằng tình cảm ấy sẽ xanh mãi cùng năm tháng thanh xuân rực rỡ, ấy vậy mà rốt cuộc cũng có ngày tôi phải tự nắm lấy đôi bàn tay của chính mình để kiên cường sống tiếp…
Vào một đêm say, anh ôm lấy tôi vào lòng thủ thỉ tâm sự. Anh bảo, anh nhớ người cũ, anh còn thương cô ấy và luyến tiếc mối quan hệ xưa kia lắm… Từ vóc dáng cho đến cách ăn nói của tôi cũng giống cô ấy đến lạ!
Ngay cái khoảnh khắc trớ trêu đó tôi bỗng dưng nhận ra rằng, có lẽ, tôi đã đánh giá quá cao vị trí của bản thân trong tim anh, để rồi bây giờ nỗi thất vọng bủa vây lấy tâm trí như có một cơn giông bất tận trong tim.
Trong không gian nặng trĩu ưu tư ấy, một người cất bước ra đi với danh xưng “người thay thế”, một người đang nằm vờ như say xỉn đếm từng bước chân của người kia…
Vào một chiều Đông của gần một năm sau đó, thư ký của anh mang đến nhà tôi tờ giấy chuyển nhượng tài sản, bộ hồ sơ bệnh án cùng một bức tâm thư viết tay.
Nét chữ trong ấy cớ sao quen thuộc?
Anh, để lại hết thành quả lao động bao nhiêu năm qua cho tôi và đứa con bé bỏng sắp chào đời của chúng tôi hưởng thụ.
Anh, vĩnh viễn rời xa mẹ con tôi với căn bệnh ung thư máu quái ác đã dày vò bao lâu nay mà tôi không hề hay biết…
Là do tôi quá ngu ngốc hay do anh giấu quá giỏi?
Nếu bây giờ tôi khóc, liệu người có thể ngồi bên lặng lẽ lau hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má hay không?
Nếu tôi bảo rằng tôi nhớ người, nhớ mùi hương ấm áp xưa cũ rất rất nhiều, liệu người có mủi lòng quay về dang tay ôm trọn tôi vào lòng và thủ thỉ những lời dỗ dành ngọt ngào như trước kia?
Nếu tôi nói máu mủ của chúng ta đang lớn dần, người có thể ở lại nơi nhân thế này để áp tai vào bụng tôi nghe ngóng bé con dù chỉ là một giây vô thường của cuộc đời?
Có quá nhiều cái “nếu” tôi muốn biến thành hiện thực, nhưng thực tế khắc nghiệt vốn dĩ luôn làm con người ta đau lòng.
“... Rốt cuộc ngày hôm ấy, em cần 46 bước để rời xa anh, còn anh dù có đi hết cả một kiếp người cũng chẳng thể xoá nhoà hình bóng em trong tim… Để quên đi một người vốn đã trở thành thân thuộc thật sự quá khó em à!”
Những giọt nước mắt đau thương cứ lặng lẽ rơi xuống, nét mực cũng vì thế mà nhoè đi đôi phần.
Tôi với tay lấy cây bút, run rẩy viết lên phía dưới bức thư:
“Hẹn chồng ở một kiếp sống khác, ở đó, vợ nhất định sẽ siết chặt tay chồng không bao giờ buông… và chúng ta sẽ cùng nhau già đi, chồng nhé!”
Có thể nói, trên đời này thứ trường tồn lâu nhất là kỷ niệm; khoảng cách đáng sợ nhất chính là âm dương cách biệt…
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mong Bạn Sẽ Luôn Kiên Cường Với Cuộc Sống Này | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Dịu dàng trong đời (Phần 1)
Cô vì sao không buông được ngay cả chính cô cũng không biết, nếu nói là còn yêu thì cũng không phải, nếu nói là không còn yêu thì cũng không đúng. Chỉ là không thể buông, nó cứ day dứt giày xéo trái tim cô, muốn quên đi nhưng lại chẳng thể quên, muốn buông bỏ nhưng lại chẳng nỡ.
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.