Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ tôi lựa chọn ly hôn năm 60 tuổi vì với bà chưa bao giờ là quá muộn

2020-08-25 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Mẹ tôi từng nói hai quyết định lớn nhất trong cuộc đời bà là kết hôn với cha tôi năm 20 tuổi và ly hôn với ông ấy năm 60 tuổi. Tất cả những người phụ nữ chọn ly hôn chồng đều rất nghị lực nhưng nghị lực nhất vẫn là phụ nữ ly hôn ở tuổi xế chiều. 

***

Chúng tôi rẽ vào một con hẻm ở cuối con đường khi mặt trời đã buông những giọt nắng cuối ngày, vì đi bộ khá lâu nên mẹ tôi cũng đã thấm mệt, khuôn mặt hơi tái cùng thân hình ướt đẫm mồ hôi nhìn thương vô cùng. Thấy vậy, tôi vội vã trấn an ''Ngay cuối hẻm kia thôi ạ". 

Mẹ tôi từ lâu sức khỏe đã không tốt, từ năm 40 tuổi đã phải đi đến bệnh viện kiểm tra thường xuyên, các công việc nặng trong nhà cũng từ đó mà không đến tay, mọi chuyện lớn bé đều do cha tôi gánh vác, đối với tôi, ông là người cha hoàn hảo trong mọi việc, trừ việc yêu mẹ tôi.

Hiện ra ở cuối hẻm là một ngôi nhà phủ đầy rêu phong với những mảng tường loang lỗ vì thời gian, những ô cửa nhỏ sáng bóng đang lấp lánh dưới ánh chiều tà, trước sân nhà là đủ loại cây cỏ, rau củ rất đỗi quen thuộc. 

Một dãy hoa mười giờ dẫn từ cổng vào nhà đã héo rũ sau một ngày đua nhau khoe sắc, mấy cây cải ngọt nhỏ li ti chưa chịu rời khỏi mặt đất, đầu cà rốt nhấp nhô xen kẽ với vài cây xà lách xanh mơn mởn nhìn trông thật thích mắt, cây tigon uốn mình uyển chuyển trên hàng rào thép đã hoen gỉ, ấn tượng nhất vẫn là hai cây hoa hướng dương đứng trơ trọi một góc sân, chẳng ăn nhập gì với dàn hoa lá cành kia. 

Tôi cũng không rõ tại sao mình lại chọn ngôi nhà này, có lẽ vì tôi thích cái kết cấu chẳng đâu vào đâu ấy hoặc đơn giản tôi nghĩ mẹ tôi sẽ thích nó. Mẹ đứng lặng người một hồi lâu, đôi mắt mệt mỏi bỗng chốc sáng lên, cảm giác như người leo núi đang tận hưởng thành quả sau một chuyến đi dài. Ánh mắt ấy cũng làm tôi cảm thấy rất hài lòng vì không dễ dàng gì tìm ra một nơi cách thành phố 30 phút đi xe, có sân có vườn, yên tĩnh và không bị tác động nhiều từ thế giới bên ngoài, sau này tôi cũng phát hiện ra nơi đây còn có những người hàng xóm dễ mến, luôn sẵn sàng giúp đỡ khi cần. 

uoc_mo_(1)

Ngôi nhà này sẽ là khởi đầu cho cuộc sống độc thân của mẹ tôi sau 40 năm làm mẹ, làm vợ.

Mọi chuyện bắt đầu vào mùa xuân năm ngoái, mẹ tôi đột nhiên muốn tổ chức một cuộc họp gia đình. Bà gọi cho tôi sau bữa tối, bảo tôi về nhà chơi mặc dù tôi vừa trở lại công việc sau một kỳ nghỉ Tết dài, giọng điệu nghiêm túc của mẹ lần này khiến tôi áp lực và có chút do dự. 

Những người ở thế hệ của tôi hầu như đều sống xa gia đình, bắt đầu lập nghiệp tại một thành phố xa lạ nào đó - nơi bạn có nhiều lựa chọn hơn và có thể sống tự lập. 

Nhớ lại thì tôi cũng đã sống ở thành phố này 12 năm, kể từ lúc nhận giấy báo đỗ Đại học, tìm được một công việc làm thêm ở tiệm in, trở thành chân chạy vặt trong công ty nội thất nhỏ đến khi có một công việc ổn định hơn, lương tháng không cao nhưng thỏa mãn được đam mê viết lách và không bị gò bó về mặt thời gian. 

Không phải đây là lần đầu tiên tôi nghe về buổi họp mặt gia đình, mối quan hệ giữa anh chị em nhà tôi rất tốt vì tuổi tác không mấy khác biệt nên cứ hễ rảnh rỗi là tôi sẽ về. Anh hai tôi là một phát thanh viên tại một đài phát thanh địa phương, cũng là tác giả của một vài mẩu truyện ngắn trên báo, nhìn chung anh tôi thuộc kiểu người hướng nội, trầm tĩnh, dịu dàng nhưng rất đáng tin cậy. Tính ra thì anh tôi cũng đã kết hôn được hai năm rồi và người phụ nữ may mắn ấy không ai khác là bạn thân của chị ba tôi. 

Hai anh chị quen nhau nhờ mai mối nhưng lại kết hôn vì họ yêu nhau thật lòng. Mỗi khi nghĩ về chuyện đó, anh tôi luôn nói rằng ngay cả anh - người dường như luôn tiên liệu được những bước đi lớn trong cuộc đời mình cũng không thể ngờ sẽ lấy một cô gái vụng về, vô ưu vô lo như chị Hà My. Thế nhưng đối với cha mẹ, tôi và chị ba, Hà My là mảnh ghép hoàn hảo cho cuộc đời yên ả của anh tôi. 

tinhdautho_(2)

Về phần chị ba, có lẽ đây là cô gái cá tính nhất mà tôi từng gặp trong đời, đôi khi thật khó để miêu tả một người thú vị như vậy chỉ qua ngòi bút, chỉ có thể nói chị ấy đã từng đi du lịch bụi với 200 ngàn xin được từ mẹ năm 16 tuổi, tất nhiên chuyến đi chỉ kéo dài một tuần và kết thúc bằng một trận đòn roi. Nhưng sau tất cả, những gì tôi còn nhớ là những câu chuyện ly kỳ của chị, như chuyện ông ngư dân câu mực đêm trăng tròn, như chuyện người đàn ông dẫn đám nhóc vào casino. 

Chị tôi cũng là người dễ dàng từ bỏ việc học tại một ngôi trường danh giá để trở thành tài xế taxi bất chấp can ngăn của gia đình. Nhưng chuyện làm tôi ngạc nhiên nhất là chỉ hai tháng nữa thôi chị tôi sẽ kết hôn, người đàn ông kém may mắn ấy là anh Thành, một doanh nhân thành đạt vô tình rơi vào lưới tình của một cô nàng lái taxi trong một lần đi công tác.

''Mẹ sẽ ly hôn với cha các con'', câu nói ấy đã xé toạc bầu không khí ngọt ngào của buổi gặp mặt, cũng đủ làm dậy sóng gia đình vốn chả bao giờ yên bình của chúng tôi. 

Cha tôi lặng lẽ buông đũa bỏ đi như đã biết trước cảnh tưởng không ai mong đợi này, anh hai mặt có chút biến sắc trong khi chị ba không ngừng thốt lên những câu hỏi kì quặc nửa đùa nửa thật, chỉ có tôi vẫn ngồi đó, bình tĩnh đến lạ, thậm chí trong một giây phút nào đó tôi cảm thấy vui mừng cho quyết định này. 

kj

Không ai hiểu mẹ bằng tôi, kể cả ông anh trầm tĩnh yêu viết lách hay bà chị theo đuổi cuộc sống tự do của tôi cũng không. Có thể nói tôi là sự hòa trộn hoàn hảo giữa hai người họ, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm việc dựa trên cảm xúc, khi quyết định gì cũng đều cân nhắc kĩ lưỡng nhưng lại có đời sống tinh thần phong phú, nhạy cảm và dễ bày tỏ. 

Khi chúng tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi cãi nhau nhiều hơn bây giờ từ những câu chuyện vặt như cái áo, cái quần đến những bất đồng trong quan điểm. Vợ chồng cần nhất hai thứ không phải để yêu nhau mà để sống với nhau, đó là tôn trọng và tin tưởng. 

Bất hạnh thay là cha tôi luôn coi thường mẹ tôi vì bà ấy không thể kiếm ra tiền, không đủ giỏi để đảm đương các công việc quan trọng, trong khi mẹ tôi lại chẳng còn tin tưởng cha tôi sau những mối tình vụng trộm của ông. Mỗi lần như thế, người yêu cầu ly hôn đều là mẹ tôi, nhưng chúng tôi thừa biết bà ấy làm vậy chỉ để dọa cha tôi mà thôi. 

Tuy nhiên cho tới hôm nay, tôi chợt nhận ra người phụ nữ ấy phải chịu đựng rất nhiều và ly hôn không bao giờ là chuyện đùa. 

Tất cả những người phụ nữ chọn ly hôn chồng đều rất nghị lực nhưng nghị lực nhất vẫn là phụ nữ ly hôn ở tuổi xế chiều. Nhiều người nghĩ rằng ly hôn là giải pháp tốt nhất để giải thoát cho cả mình và đối phương nhưng cuộc sống hậu ly hôn lại không hẳn là dễ dàng. 

Ly hôn cũng giống như bắt đầu cuộc sống mới, những chuyện đã quen làm giờ cũng không cần làm nữa, người đã quen gặp cũng không cần gặp nữa, thích nghi chính là vấn đề đầu tiên bạn phải đối mặt hậu ly hôn. 

982

Những người phụ nữ như mẹ tôi, ngày ngày tất bật với công việc bếp núc, giặt giũ, nhìn thế giới qua cái ti vi bé xíu thường gặp khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống mới. Vả lại mẹ tôi tuổi cũng đã cao, nhiều khi cũng cần người ở bên chăm sóc và bầu bạn, điều đáng sợ nhất với bà vẫn là sự cô đơn. 

Nguyên nhân khiến nhiều người phụ nữ lớn tuổi  không muốn ly hôn chồng chính là vì họ không cam tâm.  ''Tôi đã chịu đựng anh mấy mươi năm nay rồi hà cớ gì không thể chịu đựng thêm'', ''Tôi tha thứ cho anh nhiều lần như vậy chỉ muốn anh vẫn là chồng tôi là cha của con tôi mà thôi'', ''Người khác ngưỡng mộ tôi vì có một gia đình hạnh phúc, tại sao tôi phải phá vỡ nó đi''. Chính sự không cam tâm này khiến họ khó lòng thoát khỏi cuộc hôn nhân không có hạnh phúc của chính mình.

Vài ngày sau đó, cha mẹ tôi tiến hành thủ tục ly hôn như ý mẹ tôi muốn, không có một trận cãi vã nào, tất cả đều kết thúc trong im lặng. Tôi nhớ lúc ấy chị tôi có hỏi mẹ rằng ''Mẹ có thể tiếp tục vì chúng con mà không ly hôn với cha được được không?''. Mẹ tôi nhìn chị một hồi lâu, ánh mắt đượm buồn nhiều tâm sự ''Con à, mẹ ở lại với cha vì mẹ còn thương cha con, không còn tình thì còn nghĩa, hoàn toàn không phải vì các con mà nhẫn nhịn đến giờ này''. 

Câu trả lời ấy đã khiến chúng tôi - những cô con gái kiên cường của mẹ òa khóc nức nở, chưa bao giờ tôi thấy mẹ tôi đẹp đến vậy, lí trí và mạnh mẽ đến vậy. Nhiều người chọn níu kéo chồng mình như một cách để bảo vệ con cái của họ nhưng đối với chúng tôi hành động ấy có phần nhu nhược và ích kỉ.

Mẹ tôi từng nói hai quyết định lớn nhất trong cuộc đời bà là kết hôn với cha tôi năm 20 tuổi và ly hôn với ông ấy năm 60 tuổi. Tất cả những người phụ nữ chọn ly hôn chồng đều rất nghị lực nhưng nghị lực nhất vẫn là phụ nữ ly hôn ở tuổi xế chiều. 

Tôi không trách móc hay hờn giận mẹ tôi, ngược lại còn rất ngưỡng mộ bà ấy vì bà ấy đã không vì chúng tôi mà tiếp tục một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. 

Phụ nữ chỉ nên tiếp tục một cuộc hôn nhân khi cả hai vợ chồng vẫn còn tôn trọng nhau, vẫn muốn nắm tay nhau đi hết cuộc đời, giống như cha mẹ, con cái cũng chỉ hạnh phúc khi cha mẹ chúng hạnh phúc.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Chỉ vì phút ngã lòng mà suýt đánh rơi hạnh phúc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top