Lời hứa năm nào
2022-05-08 01:22
Tác giả:
blogradio.vn - Trang hồi hộp đến ngược ngày hẹn Minh. Trang sẽ cùng Minh dạo quanh thành phố biển, nghe tiếng sóng rì rào, để gió lùa qua tóc và biết đâu Trang sẽ nói với Minh những cảm xúc trong lòng mình.
***
Trang gặp Minh lần đầu tiên vào một sáng mùa đông lành lạnh ở Thủ đô ngàn năm văn hiến. Hai bạn cùng là sinh viên năm hai được trường đại học cử tham gia một cuộc thi. Do cùng nhóm nghề nên đoàn dự thi của hai trường có dịp giao lưu cùng nhau. Ấn tượng của Trang về cậu bạn là nụ cười răng khểnh hiền lành, cách nói chuyện chậm rãi chân thành và dáng người cao ráo vững chãi. Cậu bạn và Hà Nội mùa đông năm đó để lại một ấn tượng êm dịu, khó quên trong lòng cô sinh viên ở miền Nam xa xôi.
Sau lần đó, họ giữ liên lạc với nhau qua những dòng tin nhắn. Thỉnh thoảng họ hỏi thăm nhau, kể nhau nghe câu chuyện cuộc sống sinh viên xa nhà. Hàng năm, họ lại gặp nhau ở cuộc thi. Tình bạn của họ cứ nhẹ nhàng như thế, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm dẫu muôn trùng xa cách.
Khi tốt nghiệp ra trường, Trang có dịp ra thăm Trái tim của Tổ quốc. Lần này, Hà Nội thật khác bởi lòng Trang đang mang nặng nỗi buồn. Trang vừa thôi không còn hy vọng quay lại với anh người yêu đại học đã chia tay hơn một năm, mối tình sinh viên mà cô bé dại khờ cứ tính chuyện trăm năm. Trang dự định sẽ hẹn gặp cà phê cùng Minh vì chỗ Trang và Minh khá xa nhau. Ấy vậy mà cậu bạn không ngại đường xa và giao thông khó khăn cùng Trang lang thang khắp thành phố cổ kính trong suốt những ngày cô bạn ở Thủ đô. Đi cạnh bạn, lòng Trang bất chợt rung rinh.
Tạm biệt Minh, Trang quay về thành phố Vũng Tàu để nhận công tác; cùng lời hứa gặp nhau ở thành phố biển xinh đẹp vào một ngày gần nhất. Trên chuyến bay, ngắm vệt nắng lung linh vắt ngang trời, Trang nhận ra lòng mình đã hé mở trở lại.
Vài tháng sau, Trang nhận tin Minh vào thành phố Hồ Chí Minh công tác. Trang vui lắm, Trang có cơ hội thực hiện lời hứa với Minh rồi. Trang hồi hộp đến ngược ngày hẹn Minh. Trang sẽ cùng Minh dạo quanh thành phố biển, nghe tiếng sóng rì rào, để gió lùa qua tóc và biết đâu Trang sẽ nói với Minh những cảm xúc trong lòng mình. Rồi ngày ấy đã đến, hai bạn háo hức chuẩn bị gặp nhau. Cũng chính ngày định mệnh đó, bố Trang bị đột quỵ. Trang hối hả đi đón bạn mà hai hàng nước mắt cứ lăn dài, hình ảnh bố nằm bất động trong phòng cấp cứu quẩn quanh trong tâm trí. Quá bối rối, Trang chỉ kịp nói lời xin lỗi và tạm biệt Minh. Minh trở lại thành phố Hồ Chí Minh hay một mình đi thăm thành phố du lịch lấp lánh đèn hoa. Trang không rõ. Trang chưa bao giờ dám hỏi Minh vì quá áy náy với sự thiếu chu đáo của mình. Trang luôn tự trách mình vì đã không nhờ ai đó đưa Minh đi thăm thú thành phố biển hay đơn giản chỉ là mời bạn đi ăn. Nhưng không, Trang chỉ chào bạn và trở về bệnh viện để Minh bơ vơ giữa thành phố thân thương của Trang, không người quen biết. Một tuần sau, bố Trang chuyển lên bệnh viện ở thành phố Hồ Chí Minh. Minh biết tin, vội qua thăm, động viên và gửi một khoản tiền cho Trang. Số tiền không quá lớn nhưng là cả tấm lòng của cậu bạn mới đi làm.
Rồi bố Trang qua đời sau gần một tháng chữa trị. Cũng là lúc Trang hay tin Minh đã trở lại Hà Nội, không hẹn ngày trở lại miền Nam. Trang òa khóc, khóc vì nỗi buồn mất đi người bố thân yêu chưa nguôi, khóc vì Trang không còn cơ hội để thực hiện lời hứa của mình nữa rồi. Trang nợ bạn một lời hứa và quá nhiều niềm thương.
Trang và Minh vẫn thỉnh thoảng hỏi thăm nhau. Trang lấy chồng. Những dòng tin nhắn thưa dần, câu chuyện giờ chỉ còn xoay quanh công việc. Minh lấy vợ. Trang xếp lại nỗi niềm, cất kĩ. Đôi lần định nói cho Minh nghe, rồi lại thôi. Những cơn sóng nhỏ từ miền kí ức, Trang giữ cho riêng mình. Bởi Trang chẳng biết mình mong chờ điều gì sau khi nói ra. Nếu Minh không có cảm xúc giống Trang, có lẽ Trang sẽ buồn. Nếu Minh có cảm xúc giống Trang, thì hai người sẽ như thế nào? Đành thôi. Đôi lần chợt nhớ, Trang lặng lẽ vào facebook Minh nhìn cuộc sống của bạn qua những dòng trạng thái. Hai người ở hai miền Tổ quốc, đã có gia đình nhỏ hạnh phúc của riêng mình.
Trang chẳng thể gọi tên cảm xúc mình dành cho Minh. Trang vẫn đau đáu lời hứa năm nào sẽ mãi không bao giờ thực hiện được. Trang chưa bao giờ nói về cảm xúc của mình dành cho Minh và có lẽ không bao giờ nói. Lời hứa có thể được thực hiện khi Minh đưa gia đình đi du lịch Vũng Tàu nhưng không bao giờ trọn vẹn. Bởi người thực hiện lời hứa giờ đây đã không còn Trang của năm xưa với trọn vẹn những cảm xúc tuổi trẻ đã dành cho Minh.
© Võ Thị Thuý Hằng - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Sài Gòn luôn mở lòng sao ta còn chưa gõ cửa | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"
Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức
Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."