Lạnh
2013-12-17 08:13
Tác giả:
Rồi đến một buổi sáng, mùa đông đột nhiên đến, không báo trước để rồi qua một đêm mưa rào, trời bỗng trở gió bấc làm cho người ta cảm thấy như đang ở giữa đêm đông lạnh giá. Đông đã về, cái lạnh cứ rón rén như ngại ngùng điều gì đó, làn sương sớm răng mong manh liu điu trên mặt hồ, mờ mờ đầu ngõ nhỏ. Băng qua màn sương mong manh đến vô hình đó, ta mơ màng chờ cái nắng lẻ loi, bầu trời nắng mây, những cơn gió se sắt thổi vào lòng người những nỗi buồn man mác. Dường như đông cũng không muốn làm môi ai khô đi, chẳng muốn làm làn da người thiếu nữ nứt nẻ, cũng không muốn thấy những thân hình co do trong bộ áo dầy cộp lặng lẽ bước nhanh trong đêm, phải vì thế mà đông như lưỡng lự chẳng đến ngay…

Gió đầu mùa, không mang theo cái lạnh cắt da thịt như những trận gió bấc buốt giá, cũng không phải là cái se lạnh của những cơn gió heo may sớm thu. Dường như cái lạnh đầu mùa như đang mang hơi thở của tạo hóa, nó thổi vào lòng người nỗi nhớ về tia nắng ấm áp và những cơn gió nhè nhẹ của mùa thu, thổi vào lòng người hình dung về một mùa đông mới với bao cảm xúc hay nó chỉ đơn giản là một dấu chấm ngăn cách giữa hai mùa.
Cái lạnh đầu mùa, mang theo những hàng cây khẳng khiu khẽ run lên vì rét, mang theo cốc trà nóng nghi ngút nằm gọn trong đôi bàn tay, mang theo những dáng người vội vã lặng lẽ trở về nhà để tránh những cơn gió, cái lạnh dường như hòa trộn vào lòng người làm con phố ít nói hơn. Lạnh đầu mùa giúp ta dần quên đi sự mát mẻ dịu dàng của mùa thu, tập cho ta làm quen với cái lạnh để chuẩn bị cho mùa đông khắc nghiệt sắp tràn về.
Mùa đông, cái thời tiết dở dở ương ương của đất trời sinh ra những con người có những thói quen chả giống ai với những tính cách lạ thường. Ta thích ăn kem trời lạnh, thích cuộn chăn bông xem phim, đọc sách thâu đêm. Thích ra biển mùa đông, đón những cơn gió mang theo hơi muối lạnh buốt khẽ táp vào mặt. Ta giỏi chịu đựng cái giá rét của mùa đông, chịu đựng được cái lạnh lẽo của sự cô đơn nhưng đến khi cái ấm áp đến cháy bỏng của tình yêu đến, ta lại cảm thấy hụt hẫng, chới với. Dường như cái lạnh của mùa đông đã mặc định trong ta để rồi khi cái ấm áp đó đến lại không thể kịp làm quen với nó rồi lại bị đào thải, lại bị rời xa.
Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung,
Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn,
Nước tràn sông rộng, thuyền không bến,
Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.
(Gió bấc, Hồ Văn Hảo)

Dường như ai đi ngang cửa,
Hay là ngọn gió mải chơi?
Chút nắng vàng thu se nhẹ,
Chiều nay,
Cũng bỏ ta rồi.
Làm sao về được mùa đông?
Chiều thu – cây cầu…
Đã gãy.
Lá vàng chìm bến thời gian,
Đàn cá – im lìm – không quẫy.
Ừ, thôi…
Mình ra khép cửa,
Vờ như mùa đông đang về!
(Thảo Phương )
• Gửi từ Tuấn Đạt Nguyễn <nguyentuandat1712@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



