Lặng lẽ đêm Hà Nội
2018-11-10 01:26
Tác giả:
Hà Nội phố đêm!
Màn đêm buông xuống, tiếng chuông đồng hồ 12h rung lên, cũng là lúc mọi người bắt đầu đi ngủ, tôi lại lóp ngóp lần ra góc phố, nơi mình tôi quạnh vắng góc quán quen.
Cũng chẳng phải là người Hà Nội, nhưng tôi lại luôn có một cảm giác như đây là quê hương thứ hai của mình. Hà Nội nhẹ nhàng, trữ tình, man mác buồn về đêm.
Quán nước lụp sụp ngay cạnh con ngõ nhỏ đầu phố. Một cốc trà ấm, một đĩa đầy úp hạt hướng dương, một chiếc ghế nhựa đơn rồi cũng thành một chiếc bàn uống nước. Tôi đưa tách trà lên nhâm nhi một cái rồi nhìn vào xa xăm. Hà Nội lúc này đặc biệt lắm. Ánh đèn cao áp thắp lên vàng chói cả đường đi, không khí tĩnh lặng của đêm trong màn trời hiu hắt, thỉnh thoảng có bóng người đi lại mà sao cô đơn cả một vùng.
Hạt mưa lất phất rơi xuống như bụi bay, lồng qua ánh vàng cao áp, mưa rơi rả rích, mưa như bắt đầu nặng hạt, châm điếu thuốc tàn trên tay, khói thuốc bao phủ, hạt mưa loang lổ trên kính lại càng khiến cho khung cảnh đường phố lúc này thêm mờ ảo.
Lặng lẽ ngồi, rít một hơi thuốc thật sâu, nuốt nhẹ trong phổi rồi nhả vào không khí, tâm trạng như đang lâng lâng bồi hồi cảm xúc. Chỉ có khoảng thời gian này, không gian đây mới khiến cho ta có thật nhiều cảm xúc về đêm Hà Nội đến thế.

Nhớ những lần chở em qua các ngóc ngách của con phố Cổ, bàn tay em nhỏ bé siết chặt lại với những cái ôm ấm áp của mùa đông giá lạnh. Những bản nhạc sống phiêu diêu giữa dòng người qua lại, tây ta lẫn lộn không ngớt những tràng pháo tay mà sao nghe êm tai thế. Nhớ những bát bún riêu cua sườn sụn góc hẻm gầm cầu Long Biên, cay nóng xuýt xoa mà thèm chảy nước miếng. Những đĩa phở cuốn béo ngậy, mùi hương sen Tây Hồ tỏa ngát hương thơm, mọi thứ như đang ùa về trong tôi. Thời gian, không gian, những kỉ niệm ấy như đang tái hiện lại rõ nét từng chút từng chút một ngay trước mắt, và cũng chỉ có Hà Nội về dêm mới gợi lại cho ta những hoài thương sâu sắc đến như vậy.
12h đêm, mò ra góc nhỏ ngồi lục lại những dòng tâm trạng sâu thẳm ấy. Có chăng tôi quá dại khờ, đánh đổi một đêm không ngủ để đi tìm những quá khư hư hao mà không lấy lại được. Nhưng dù là thế thì tôi vẫn cảm thấy cái dại khờ mà tôi đã chọn cũng còn rất đáng giá và ý nghĩa.
“Vì tôi dại tôi tìm nơi vắng vẻ, người khôn người đến chốn lao xao.”
© Minh May Mắn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Ai cho phép anh yêu em như vậy? (Phần 1)
Cô tưởng tưởng ra mình sẽ đem tất cả những kiến thức, đam mê và tuổi trẻ của cô để cống hiến và giúp cho một vùng đất nghèo xa xôi nào đó được thay đổi, được tốt đẹp hơn. Như một luồng gió mới vô cùng tươi mát và trong trẻo, giúp cho một vùng quê nào đó vì thế mà mát mẻ, xanh tươi hơn. Cô thấy vui và cảm nhận rõ rệt một khí thế và khát khao của tuổi trẻ đang hừng hực cháy trong người cô.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.