Lặng lẽ đêm Hà Nội
2018-11-10 01:26
Tác giả:
Hà Nội phố đêm!
Màn đêm buông xuống, tiếng chuông đồng hồ 12h rung lên, cũng là lúc mọi người bắt đầu đi ngủ, tôi lại lóp ngóp lần ra góc phố, nơi mình tôi quạnh vắng góc quán quen.
Cũng chẳng phải là người Hà Nội, nhưng tôi lại luôn có một cảm giác như đây là quê hương thứ hai của mình. Hà Nội nhẹ nhàng, trữ tình, man mác buồn về đêm.
Quán nước lụp sụp ngay cạnh con ngõ nhỏ đầu phố. Một cốc trà ấm, một đĩa đầy úp hạt hướng dương, một chiếc ghế nhựa đơn rồi cũng thành một chiếc bàn uống nước. Tôi đưa tách trà lên nhâm nhi một cái rồi nhìn vào xa xăm. Hà Nội lúc này đặc biệt lắm. Ánh đèn cao áp thắp lên vàng chói cả đường đi, không khí tĩnh lặng của đêm trong màn trời hiu hắt, thỉnh thoảng có bóng người đi lại mà sao cô đơn cả một vùng.
Hạt mưa lất phất rơi xuống như bụi bay, lồng qua ánh vàng cao áp, mưa rơi rả rích, mưa như bắt đầu nặng hạt, châm điếu thuốc tàn trên tay, khói thuốc bao phủ, hạt mưa loang lổ trên kính lại càng khiến cho khung cảnh đường phố lúc này thêm mờ ảo.
Lặng lẽ ngồi, rít một hơi thuốc thật sâu, nuốt nhẹ trong phổi rồi nhả vào không khí, tâm trạng như đang lâng lâng bồi hồi cảm xúc. Chỉ có khoảng thời gian này, không gian đây mới khiến cho ta có thật nhiều cảm xúc về đêm Hà Nội đến thế.

Nhớ những lần chở em qua các ngóc ngách của con phố Cổ, bàn tay em nhỏ bé siết chặt lại với những cái ôm ấm áp của mùa đông giá lạnh. Những bản nhạc sống phiêu diêu giữa dòng người qua lại, tây ta lẫn lộn không ngớt những tràng pháo tay mà sao nghe êm tai thế. Nhớ những bát bún riêu cua sườn sụn góc hẻm gầm cầu Long Biên, cay nóng xuýt xoa mà thèm chảy nước miếng. Những đĩa phở cuốn béo ngậy, mùi hương sen Tây Hồ tỏa ngát hương thơm, mọi thứ như đang ùa về trong tôi. Thời gian, không gian, những kỉ niệm ấy như đang tái hiện lại rõ nét từng chút từng chút một ngay trước mắt, và cũng chỉ có Hà Nội về dêm mới gợi lại cho ta những hoài thương sâu sắc đến như vậy.
12h đêm, mò ra góc nhỏ ngồi lục lại những dòng tâm trạng sâu thẳm ấy. Có chăng tôi quá dại khờ, đánh đổi một đêm không ngủ để đi tìm những quá khư hư hao mà không lấy lại được. Nhưng dù là thế thì tôi vẫn cảm thấy cái dại khờ mà tôi đã chọn cũng còn rất đáng giá và ý nghĩa.
“Vì tôi dại tôi tìm nơi vắng vẻ, người khôn người đến chốn lao xao.”
© Minh May Mắn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn
Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”
Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay
Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.