Khi tôi 25
2013-09-27 11:11
Tác giả:
Tôi bớt dại khờ, dẫu vẫn cố làm những điều mình muốn, bất chấp hậu quả thế nào.
Tôi thấy cuộc đời mình dần trọn vẹn, dần có những nét đầu tiên của một bức tranh đời người.
Tôi khóc khi buồn, cười khi vui. Và đôi khi, thấy mình như một đứa trẻ.
25 tuổi
Tôi là tôi
25 tuổi
Tôi đã từng biết yêu. Và tôi có người yêu. Lần đầu tiên có một người, ngoài bố mẹ lo lắng cho tôi hơn cả chính bản thân mình. Tôi đã từng tin, tình yêu cũng là thứ tình thương vô điều kiện. Vô điều kiện nên một người lạ mới phải đi năn nỉ một người lạ khác về những dỗi hờn vô cớ. Lần đầu tiên trong đời, nhận được tin nhắn của một người tôi thấy vui, thấy chờ đợi và thấy lòng ấm áp. Thực sự tôi không hiểu tình yêu là gì, nhưng tôi thấy trong lòng mình lạ lắm. Đó là thứ cảm giác chẳng có lời nào diễn tả được cho đúng nghĩa. Và dù kết quả có như thế nào, tôi cũng chưa từng hối hận mình yêu ai đó thật nhiều.
Tôi có một người lạ bước vào cuộc đời mình, một cách rất khác.
25 tuổi
Tôi có một mối tình đầu, mà đôi khi trong những giây phút hạnh phúc, mệt mỏi hay đầy biến động cuộc đời...nghĩ lại vẫn thấy lòng lao xao. Và thấy mình thật may mắn, nếu như ngày đó, con bé khờ ngốc như tôi "bị" một chàng ít tử tế tán và đổ, thì chắc chắn cuộc đời tôi sẽ khác. Sẽ không được bình yên như bây giờ. Tất nhiên, cũng sẽ không có một mảng kí ức dẫu buồn, vui nhưng đáng để nhớ về như thế. Cảm ơn nhé, mối tình đầu, đã dắt tôi qua những khờ dại, những lạ lẫm phút ban đầu của một con bé xa nhà đi trọ học.
Tôi thấy đời mình may mắn.
25 tuổi
Tôi có một chú mèo, thực ra thì, để nuôi tôi mèo đó tôi đã gặp không ít phiền phức, cũng phải suy nghĩ cân nhắc nhiều, cũng lo lắng và cũng nhiều thứ nữa. Nhưng dù cũng cái gì, thì hiện tại, tôi mèo tên Lợn vẫn đang ở cạnh tôi, nó còn sắp sinh tôi bé mèo nữa. Đôi khi, thấy lòng mình dậy sóng, quanh quẩn những nỗi lo, tôi ngồi âu yếm và vuốt ve mèo trong vô thức, bất chợt, thấy những mệt mỏi, những nỗi buồn của mình trôi vào hư vô. Lòng vẫn nặng trĩu những nỗi lo, nhưng ít nhất, giữa bộn bề cuộc sống, tôi vẫn có một vật thể sống ở bên. Chắc nàng mèo cũng không hiểu cho tôi, nhưng chỉ cần cọ cọ vào chân, sán lại bên tôi là tự nhiên tôi lại thấy, ít nhất tôi còn quan trọng với ai đó, ai đó còn cần tôi.
Tôi thấy mình hạnh phúc.

25 tuổi
Hơn một lần tôi nghĩ sẽ từ bỏ công việc hiện tại. Cuộc sống hiện tại. Đến một nơi xa thật xa, một thành phố khác, một đất nước khác, và sống một cuộc sống khác. Tôi muốn thoát khỏi những chật chội, những khúc mắc trong chính lòng mình, muốn thoát ra những ngột ngạt mà tôi không rõ là do không gian này, trong thời gian này hay chính trong lòng tôi nữa. Nhưng rồi, tôi không từ bỏ bất cứ những gì hiện tại. Bởi, tôi biết, nếu chính tôi không tìm được cách thoát khỏi lòng mình, thì dù đến bất cứ thành phố nào, một đất nước nào dẫu rộng hơn nhiều lần thì một ngày nào đó, tâm hồn tôi sẽ mãi bức bí thế thôi. Và tôi biết bằng lòng với hiện tại, khi hiểu ra một điều mà lâu nay tôi cứ mải miết kiếm tìm.
Tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn.
25 tuổi
Tôi có một gia đình hạnh phúc. Tại sao đến tận đây tôi mới nói về gia đình. Bởi trải qua công việc, tình yêu...tôi mới nhận ra rằng, gia đình tôi, bố mẹ tôi, tôi trai tôi mới là máu mủ của tôi trong cuộc đời này. Dù là ai đi qua cuộc đời tôi và khiến tôi đau đến chết khi họ đi mất thì rốt cuộc họ vẫn cứ đi mất, tôi có tư cách và quyền gì đâu để giữ chân họ lại. Và sau cuối, chỉ có bố mẹ, gia đình tôi là nơi mãi mãi tôi có thể quay về, chẳng bao giờ từ bỏ tôi dù bất cứ lí do gì, luôn thứ tha cho tôi những dại khờ ngu muội, đón tôi về trong vòng tay yêu thương nhất. Mãi mãi chẳng bao giờ nói với tôi một câu chia tay. Đó là tình thương vô điều kiện duy nhất mà 25 năm sống trên cuộc đời này, tôi mới nhận thức được
Tôi thấy mình được yêu thương.
25 tuổi
Tôi cũng từng thất tình, cũng trải qua một quãng thời gian đủ dài để không yêu ai và chỉ nghĩ về một người. Tôi thấy mình bỗng sâu sắc hơn, cũng thấy cuộc đời mình cũng chẳng phải là nhàm chán. Tôi đã buồn thật buồn, khóc thật lâu và để bây giờ nhớ lại, tôi thấy mình, một đời người, đã được trải qua những cung bậc cảm xúc mà chắc chẳng phải ai cũng nếm qua được. Nhớ những tháng ngày lang thang trên Bờ Hồ, gió lạnh lùa tóc rối, nhắn những dòng tin vô vọng đến một người đã không cần tôi, đi giữa đông người sao thấy lòng mình buồn mênh mông đến thế, cô đơn đến nghẹt cả đáy tim, tôi lại thấy, đó là những tháng ngày đáng quý. Cho tôi hiểu, không có bất cứ điều gì là bất biến, là vĩnh cửu.
Tôi thấy vui, vì mình biết cô đơn.
25 tuổi
Tôi có một công việc để làm. Có một nguồn thu nhập để ngoài những chi tiêu hàng ngày, tôi có thể trích ra một khoản nho nhỏ lập một cái quỹ (cũng nhỏ xíu thôi) gọi là quỹ khi không còn gì. Khi không còn gì, khi không còn ai ở cạnh để tôi có thể nương tựa, khi không có một công việc để làm, khi tôi trắng tay. Không biết có bao giờ (tôi cũng chẳng mong) tôi dùng đến quỹ đó không, nhưng ít nhất, tôi đã và có thể cho mình thêm một cơ hội để tồn tại, một con đường để đi khi đi vào ngõ cụt cuộc đời.
Tôi thấy mình biết yêu thương bản thân.
25 tuổi
Tôi đã từng lang thang một vài quán bar trong thành phố này. Một nơi mà chỉ cách đây vài năm thôi, tôi nghĩ mình chẳng bao giờ đặt chân đến. Lên, chỉ để ngồi vào ghế, nghe nhạc đập mà cảm tưởng như ai vỗ vỗ vào ngực mình. Thấy cũng hay, cũng lạ. Nhưng chưa một lần tôi nghĩ, lúc buồn, tôi sẽ lên đó để uống rượu giải sầu, vì tôi biết, giữa muôn người ở đây, tôi là kẻ lạc lõng. Nên là, tôi chỉ lên bar khi vui, khi đi đông người, khi ở cạnh tôi là những người tôi quen biết.
Tôi thấy vốn trải nghiệm của mình, theo một cách nào đó, lớn dần lên.

25 tuổi
Tôi học và tôi biết bơi. Tôi yêu nước. Yêu cái cảm giác chìm cả thân mình vào làn nước trong xanh, dẫu chẳng hiểu giữa hồ sâu, giữa biển rộng cái gì đợi chờ tôi, nhưng chắc chắn dưới đó không có những nỗi lo thường nhật, những tính toan cơm áo gạo tiền. Dù dưới biển kia là bất cứ thứ gì, cứ không biết là cái gì thì tôi sẽ không thấy sợ, không thấy phải đề phòng. Tôi vui, vì tôi có thể bơi, có thể dẫu một chút thôi, tự chủ khi ở trong làn nước, và cái nỗi sợ dưới nước kia cũng vơi được một phần nào.
Tôi thấy tự hào về chính bản thân.
25 tuổi
Tôi biết nấu ăn, biết thêu thùa, tôi ngâm chanh, ngâm sấu, ngâm mơ. Sáng dậy tôi đi chợ, chế biến thức ăn, để tối về nấu nướng và mang đi cả buổi trưa ngày hôm sau nữa. Tôi có thể làm được những điều đơn giản mà những người phụ nữ có thể làm. Thi thoảng rảnh và có hứng trong người, tôi cũng thoa lotion trước khi đi ngủ, thoa một lớp son trước khi đi làm. Tôi mặc váy, tôi đi giày cao gót. Tôi học yêu chính bản thân mình, tôi lo cho cuộc đời bé nhỏ của chính bản thân tôi. Tôi có một giá sách, trên đó bày biện những quyển sách tôi đã đọc đến vài lần, một cái bàn học mà tôi chủ yếu để đồ linh tinh là chính, một cái tủ nhựa nhiều ngăn đựng những thứ lặt vặt, và nhất là, một cái tủ lạnh để tôi bỏ thức ăn.
Tôi thấy cuộc sống của mình cũng trọn vẹn, đầy đủ như ai.
25 tuổi
Tôi có 1 tài khoản ngân hàng (dẫu chẳng bao giờ có tiền), một laptop, một xe máy. Tôi thấy mình giàu có hơn so với rất nhiều người. Dẫu tôi chỉ ở nhà thuê, nhưng ít nhất tôi vẫn có tiền để thuê nhà.
Tôi thấy mình tự chủ cuộc đời mình.
25 tuổi
Tôi có một cây đàn ghita (của bạn tặng). Trước kia khi hứng thú còn ngùn ngụt tôi cũng tự tập gảy gảy được mấy câu của bài Tuổi hồng thơ ngây (bài hát mà hồi sinh viên tôi rất thích, thích nghe vì tôi...thất tình). Sau rồi thì đúng như lời tiên đoán của cậu bạn, cây đàn giờ treo trên tường, thi thoảng dọn nhà tôi vẫn lau thật sạch sẽ cây đàn rồi tự nhủ lòng mình, để hôm nào phải học hành tử tế mới được. Và cái chép miệng tự nhủ của tôi, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác vẫn để đấy rồi thôi.
Tôi thấy mình có một thú vui nho nhỏ, dẫu chẳng đến đầu đến đũa.

25 tuổi
Tôi có một trang mạng xã hội, nơi mà tôi có thể trải lòng mình, tôi viết cho chính tôi mà không phải cho bất cứ ai khác. Người khác đọc thì cứ đọc, suy nghĩ gì thì cứ suy nghĩ thôi. Tôi thích viết, dẫu những thứ tôi viết ra nó cũng vu vơ như chính bản thân tôi thôi, nhưng tôi luôn giữ gìn những điều tôi cho tràn lên trang giấy. Và trang cá nhân của tôi, như một cái hộp vô tận để tôi có thể thoải mái diễn tả những nhìn nhận của tôi về cuộc đời này bằng câu chữ. Rồi một ngày rảnh rỗi nào đó, lục lại những điều xưa cũ, tôi thấy bật cười về những điều mình viết ngày xưa.
Tôi thấy tôi được sở hữu một điều với tôi là vô giá, dẫu cũng chỉ là ảo thôi.
25 tuổi
Tôi có những mối quan hệ, qua mạng. Dẫu chưa từng gặp mặt nhưng vẫn nói chuyện như những người đã quen biết từ lâu lắm. Nhìn nhau qua ảnh, nói chuyện qua điện thoại...uh thì, có những người đâu cần phải gặp nhau. Cứ chuyện trò thôi, và cứ không là gì của nhau cả. Để khi xa, đỡ phải nhớ về, đỡ phải bận tâm.
Tôi thấy cuộc đời này dài rộng lắm.
25 tuổi.
Tôi tự thấy mình già rồi, làm văn phòng ngồi nhiều nên eo cũng không thon như trước nữa. Da cũng sạm đi nhiều, chẳng còn mịn căng như hồi trước. Chẳng mấy chốc mà đuôi mắt tôi có vết chân chim. Nên là, tôi ý thức phải dậy sớm thể dục, phải chăm chỉ rèn luyện. Tối nào, trước khi đi ngủ ý chí của tôi cũng mãnh liệt lắm, quyết tâm ghê lắm, hẹn giờ rõ sớm. Nhưng rồi, khi chuông reo, tôi vẫn vặn vẹo chui đầu vào gối, ngủ thêm 5 phút rồi 5 phút, kết quả là tôi cũng chỉ kịp dậy cho mèo ăn, đi chợ rồi chạy tất bật đi làm.
Tôi thấy mình vẫn là cô nhóc lười, luôn tìm cách để chiều chuộng bản thân.
25 tuổi
Tôi không sợ chết. Trải qua nhiều chuyện, tôi ý thức rằng, cuộc đời này là hư vô. Dẫu sống hay hay sống dở cũng chỉ là một cuộc đời. Nên cứ khóc, cứ đau, cứ vui, cứ cười đi, đến khi nằm với đất, mới chép miệng cuộc đời mình cũng phong phú đó chứ, đâu có tẻ nhạt như ai đâu. Chắc vì chưa có chồng, có con nên là tôi chưa biết sợ. Tôi chỉ lo một điều, nếu một ngày mình không còn ở trên cuộc đời này nữa (chỉ là ví dụ thôi), bố mẹ tôi sẽ phải đau khổ, phải nhớ tôi.
Tôi thấy, có nhiều hơn một điều để níu giữ tôi trong cuộc đời này.
25 tuổi
Tôi bớt dại khờ, dẫu vẫn cố làm những điều mình muốn, bất chấp hậu quả thế nào.
25 tuổi
Tôi thấy cuộc đời mình dần trọn vẹn, dần có những nét đầu tiên của một bức tranh đời người.
25 tuổi
Tôi khóc khi buồn, cười khi vui. Và đôi khi, thấy mình như một đứa trẻ.
25 tuổi
Tôi là tôi
Vẫn là tôi thôi
Dẫu xấu xa, dẫu làm tổn thương một số người...thì tôi vẫn mong, tôi mãi được là tôi...
• Gửi từ Thuy Lien <khoinguyen_710@>
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



