Khi tình yêu đủ lớn... (Phần 2)
2016-08-12 01:24
Tác giả:
Đêm lạnh ngồi bên bếp lửa lòng tôi không hỏi lo lắng vì nét mặt và thái độ của A Thiên lúc chiều, có cái gì đó lạ lắm, tôi hốt hoảng, rồi chạy đi trong gió và gọi to:ư
"A Thiên ơi, Thiên ở đâu?"
Không gian yên ắng chỉ có tiếng gió đưa tiếng gọi của tôi thêm vang vọng. Men theo chân núi, vượt qua khe suối như vô định, hình như có tiếng sáo ở đâu đó, tiếng sáo đầy u buồn, sầu não và có vẻ ai oán. Trên phiến đá có ai đó, là A Thiên rồi, tôi sung sướng reo lên rồi chạy về phía đó, không để ý rằng đêm tối và phiến đá lởm chởm, tôi vấp ngã và hét toáng lên. Thiên đã trông thấy tôi, anh hốt hoảng chạy xuống đỡ tôi lên, rồi đi tìm lá rừng nhá và đắp lên vết thương của tôi.
“Thảo đau lắm không, cố chịu nhé, mà Thảo ra đây làm gì?”
“Hôm nay A Thiên sao đấy, Thảo lo cho A Thiên lắm, nên Thảo...”
"Thảo ngốc quá, Thiên sẽ không sao đâu. Hôm nay Thiên chỉ hơi buồn một chút thôi. Ai rồi cũng sẽ khác, Thảo có tin điều đó không. A Mỉ cũng thế, ngày trước cái bụng A Mỉ trong sáng như dòng suối đầu nguồn, Mỉ xinh đẹp và nết na, con trai cái bản này ai cũng thích Mỉ, Thiên cũng thích Mỉ, Mỉ nói rằng sẽ đợi Thiên học xong trở về. Vậy mà, khi tôi về thì Mỉ đã lấy chồng tận dưới thành phố, nghe nói chồng Mỉ giàu lắm, tôi đau khổ nhường nào nhưng vẫn luôn tự nhủ rằng sự chờ đợi suốt mấy năm là quá khó với một cô gái xinh đẹp như Mỉ, rằng chỉ cần Mỉ được hạnh phúc... Nhưng hôm nay Mỉ và chồng đã bị công an bắt vì buôn hàng cấm. Thiên thấy đau lòng lắm Thảo à!"
Tôi nhìn A Thiên, đôi mắt anh u sầu, có giọt nước nào lăn ra từ khóe mắt buồn ấy, tôi thấy sợ điều đó, tôi sợ thứ niềm tin trong mắt anh bị tan ra rồi biến mất theo những giọt nước mắt kia. A Thiên ơi, dù ai rồi cũng sẽ khác, dù cuộc đời đổi thay nhưng Thảo tin tình yêu và niềm tin trong A Thiên không bao giờ thay đổi cũng như tình yêu chúng ta đã dành cho những em học sinh, cho nơi đây, hãy giữ vững niềm tin trong tim ta, tương lai rồi sẽ tươi sáng hơn. Thiên à, hôm nay có thể là mùa đông nhưng hãy tin ngày mai mùa xuân sẽ đến, trên phiến đá cao này chúng ta cùng hét vang lên để cho nỗi buồn, sự bực bội và cả những nhơ bẩn bay theo gió nhé!
Tiếng sáo sầu não kia đã nhường chỗ cho khúc Mùa xuân về trên bản vừa réo rắt, vui tươi và ngập tràn hy vọng. Mùa đông rất lạnh nhưng lòng tôi đang thấy ấm, ấm bởi sự đồng tâm, đồng lòng và được sẻ chia.
Vết thương nơi chân tôi đang rỉ máu. Tôi không thể tự đi được, giữa gió rét, đêm tối A Thiên đã cõng tôi về trên con đường ghồ ghề, khúc khuỷu. Trên tấm lưng rộng ấy, tôi cảm giác hơi ấm đang dần lan tỏa trong cơ thể, con tim tôi đập mạnh hơn, có lẽ nó đang rung động, tôi nín thở để nghe rõ hơn từng nhịp, từng tiếng lòng đang khẽ thốt lên trong tôi. Thiên cứ lặng lẽ đi, thỉnh thoảng anh lại nói, "Thảo nhẹ quá, phải gắng ăn nhiều vào đấy". Tôi cũng cười mà rằng "Thảo còi sẵn rồi, ăn nhiều cũng không lớn được, mà nhẹ để Thiên cõng cho đỡ mệt". Hai tay tôi siết chặt lấy cổ A Thiên như thể nếu buông ra tôi sợ mình bị ngã. Thỉnh thoảng Thiên sốc tôi lên làm mũi tôi đập mạnh vào bờ vai anh - là mùi của sương gió, mùi của rừng núi và hơn cả đó là thứ mùi của tình yêu, chỉ tình yêu mới cảm nhận được mà thôi.
Mùa đông nhanh chóng qua đi. Với tôi mùa đông đầu tiên ở nơi ấy, như một sự trải nghiệm thú vị nhất trong cuộc đời. Đông đến có những ngày tuyết rơi, phải nói chưa bao giờ tôi lại thấy mùa đông lạnh đến thế. Mùa đông khắc nghiệt, các em nhỏ không thể tới lớp, con đường đến trường vốn dĩ đã khó đi nay còn hiểm trở hơn. Nhưng cái lạnh ấy lại được sưởi ấm bằng tình người, tôi cùng với A Thiên hướng dẫn bà con sưởi ấm cho trâu bò của mình, có những khi cô trò ngồi quanh đống lửa bi bô đọc bài. Và có cả những khoảnh khắc chỉ có tôi và Thiên ngồi bên bếp lửa đang cháy bập bùng, anh nướng ngô và khoai rồi hát tôi nghe những làn điệu dân ca của người Mông, thỉnh thoảng tôi đưa mắt nhìn anh, rồi má tôi khẽ nóng lên khi chạm phải một cái nhìn đầy âu yếm nơi anh. A Thiên cứ tự nhiên bước vào trái tim tôi, mỗi lần vắng Thiên tôi thấy nhớ, thấy anh không vui tôi lo lắng, thấy anh buồn phiền tôi đau lòng. Nhưng Thiên vẫn im lặng, phải chăng vì Thiên yêu Mỉ nhiều quá, có hay chăng tôi mãi mãi chỉ là kẻ đến sau. Sự hoài nghi lại thường trực trong tâm trí tôi, nhất là khi mùa xuân về, rừng bắt đầu phủ một màu xanh mơn man, hoa đào nở hồng trên cành, rừng mơ cũng rủ hoa trắng, những chiếc váy sực sỡ phơi trên triền đá như những cánh bướm lại làm tôi khao khát những yêu thương và muốn được nghe lời yêu từ một ai đó hơn bao giờ hết.
Sáng ra, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã của A Thiên, anh đưa cho tôi một bộ váy:
"Đây là váy truyền thống của con gái Mông, Thảo mặc vào rồi chúng ta đi chợ tình Sa Pa nhé, chắc là sẽ phải mất cả ngày chúng ta mới đến đó được".
Tôi ngạc nhiên, mở to mắt nhìn A Thiên rồi bối rối hỏi:
"Chợ tình á, chúng ta đi bằng gì?"
Khỏi lo, A Thiên nháy mắt cười và chỉ tay về phía con ngựa màu nâu sẫm đang gặm cỏ:
"Đẹp không, nó sẽ đồng hành cùng chúng ta, Thiên phải mất cả tháng chăm nó và lấy lòng ông A Pủa để được mượn nó đấy"
Con đường đến chợ tình thật là dài, ban đầu tôi mải mê nhìn ngắm cảnh vật, nhưng rồi lại thiếp đi trên lưng A Thiên, không khí chợ sôi động, các cô thiếu nữ Mông, Tày, Dao,… như một đàn bướm xinh đẹp đang nhảy múa, ca hát những giai điệu truyền thống của dân tộc mình. Tiếng khèn, sáo gọi bạn tình vang lên trong đêm. A Thiên cũng thổi sáo, tiếng sáo của chàng làm các cô gái đắm đuối, nhưng anh chỉ cười mà không nói gì. Tôi vẫn lặng im quan sát mọi thứ xung quanh. Dưới gốc một cây đào A Thiên thổi một điệu sáo, ánh mắt nhìn tôi âu yếm rồi bất chợt anh vỗ nhẹ vào mông tôi một cái, điều ấy làm mặt tôi đỏ căng, hình như sự ngại ngùng và tức tối đang chiếm lấy cảm xúc của tôi. Tôi định nói to một câu gì đó để mắng A Thiên, thì anh đã vội lên tiếng:
"Ngày trước cha A Thiên đã làm vậy để tỏ tình với mẹ của A Thiên đó, đây là một phong tục truyền thống của người Mông, nhưng tiếc là nó đang dần bị mai một".
Trong tôi có cảm giác ngột ngạt, tôi phải làm gì đây, lúng túng tôi hỏi:
"Rồi sau đó mẹ của A Thiên làm thế nào?"
“Mẹ A Thiên hả? Mẹ đã đáp lại cha bằng một cái vỗ mông đau hơn thế. Tôi ngượng ngùng, Thảo sẽ trả lại Thiên bằng một cái vỗ mông thật đau.”
"Được, Thiên tình nguyện, điều ấy có nghĩa là Thảo đồng ý yêu Thiên rồi đó".
Tôi khẽ gật đầu. Trên đường về, tôi cảm thấy trong mình rạo rực nhựa sống, khung cảnh thơ mộng hơn bao giờ hết, cái gì cũng ấm áp, vui vẻ và tràn ngập tình yêu. Tiếng chân ngựa đều đều, và giọng A Thiên ấm áp trong nắng mai:
"Nếu có thể Thiên muốn vòng tay này của Thảo siết chặt Thiên đến hết cuộc đời"
Xuân qua, hạ đến một năm học sắp kết thúc, tôi được nghỉ hai tháng để về xuôi. A Thiên lo lắng:
"Thảo về rồi đừng quên nơi này nhé, nơi đây có Thiên và mọi người luôn chờ Thảo, đã có nhiều người đi và không bao giờ quay trở lại... Nhưng nếu dưới đó tốt hơn thì Thiên sẽ không trách Thảo đâu"
“A Thiên à, Thảo về dưới xuôi đây. Thiên đừng lo lắng gì nhé, Thảo sẽ sớm quay trở lại. Bởi vì Thảo thực sự rất yêu Thiên và yêu nơi này. Bên Thiên, Thảo hiểu thế nào là một tình yêu chân thành. Thảo tin rằng tình yêu của chúng ta đủ lớn để có thể vượt qua những khó khăn và thử thách. Vượt qua sự khắc nghiệt của thời tiết, của cuộc sống, vượt qua những nhỏ nhặt và cám dỗ tầm thường. Cũng giống như trên mảnh đất này, giờ đã có một ngôi trường khang trang hơn, đã có tiếng cười nói của nhiều học sinh hơn. Nơi sân trường những hàng cây chúng ta trồng cũng ngày một xanh tốt hơn. Cuộc sống đang dần thay đổi, rồi mai đây ngôi trường sẽ rộng lớn hơn, những cây bàng sẽ lớn lên và tỏa bóng xanh mát, những cây phượng đỏ và bằng lăng tím sẽ rực rỡ góc trời mỗi độ hè về. Những con đường mới sẽ nối liền bản ta với bản khác. Những em học sinh thơ ngây sẽ khôn lớn và trưởng thành,…và nhiều, nhiều lắm những sự đổi thay. Lúc ấy Thảo sẽ mỉm cười hạnh phúc mà nói rằng tất cả sự đẹp đẽ, xinh tươi mà chúng ta đang nhìn thấy đều tạo nên bởi ước mơ, niềm tin và tình yêu.”
Hết!
© Trần Tú – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Chờ đợi tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.