Khi người ta yêu như một thói quen
2016-11-29 01:07
Tác giả:
Tôi gặp anh trong một chiều mưa tầm tã, khi màn đêm dần bao phủ, đèn đường đã dần sáng lên, tôi nép mình sát vào phía hiên nhà nhưng vẫn không tránh khỏi những hạt mưa trên tóc. Tôi vốn ở vùng nông thôn, lên thành phố học nên vẫn còn bỡ ngỡ và việc mắc kẹt ngoài đường khi trời đang dần tối khiến tôi lo sợ, thậm chí là hoảng loạn.
Tất cả tại tôi bất cẩn. Giá như lúc ra ngoài tôi đem theo cây dù hay ít nhất là đem theo ít tiền thì có lẽ giờ đã về đến nhà rồi. Nước mưa làm tôi lạnh buốt, liên tục run bần bật.
- Em mới đến đây sống phải không?
- Dạ? - Tôi giật mình nhìn về phía bên cạnh rồi vô thức trả lời. Ngừoi hỏi tôi là một chàng trai, cao hơn tôi 1 cái đầu, chắc cũng hơn tuổi tôi. Giọng anh rất dễ nghe, khuôn mặt cũng rất đẹp trai.
- Buôn Mê mùa này luôn có những cơn mưa bất chợt lúc chiều tối. Ai cũng quen rồi nên anh đoán em không phải ngừoi ở đây.
Chỉ là anh khẽ cừoi tinh nghịch thôi nhưng lại khiến tôi loạn nhịp. Tôi không biết nó là cảm giác gì nhưng lần đầu tiên tôi có mà lại là một ngừoi lạ...
- Em chỉ định đi dạo một chút, mà nào ngờ mải đi quá nên đi hơi xa.
Anh chỉ cười vô cùng ấm áp rồi cởi áo khoác đưa cho tôi
- Áo khoác em ướt hết rồi kìa, mang áo vào kẻo ốm.
- Nhưng anh...
- Áo anh vẫn khô nguyên này, sẽ không lạnh đâu.
Tôi vốn cuồng ngôn tình. Những tình tiết như thế này tôi đã đọc nhiều và cũng không ít lần tưởng tượng về mình mà nào ngờ hôm nay tôi lại là nhân vật chính. Tôi hạnh phúc... không biết vì hành động của anh hay vì giữa thành phố xa lạ tôi vô tình gặp một người thật quen.
- Thế sao anh không mang dù?
- À anh... thích cảm giác đứng trú mưa và ngắm nhìn dòng ngừoi tấp nập dưới màn mưa. - Anh nhìn tôi, ánh măt chân thật đến nỗi tôi không thể phát hiện ra một sự giả dối nào trong mắt anh. Mãi về sau tôi mới biết thì ra anh ngồi ở quán cà phê đối diện, quan sát tôi từ khi trời vừa mưa rồi mới chạy qua đứng cùng tôi.
Tôi và anh cứ thế luyên thuyên về thành phố này. Cảm giác lo âu của tôi cũng nhanh chóng tan biến. Thì ra nơi xa lạ vẫn có thể quen, thì ra mất một ngừoi không phải mất tất cả.
Trời tạnh mưa thì cũng đã gần 7h tối, anh đi cùng tôi về phòng trọ rồi mới về. Tôi thích thú bởi cuộc gặp gỡ tình cờ, gọi điện kể cho con bạn thân nghe, mãi lúc lâu mới nhớ ra tôi và anh chẳng biết gì về nhau.
- Cậu thật là, gặp trai đẹp dễ thương vậy phải xin số chứ!
- Thôi bỏ đi. Nếu có duyên sẽ gặp lại thôi mà... giống trong ngôn tình ấy.
Tôi biết anh trong một ngày nắng đẹp trời
Ngày mà tôi mong chờ, háo hức nhất cuối cùng cũng đến. Trường tôi tổ chức chào đón tân sinh viên theo khoa nên số lượng sinh viên cũng vô cùng đông. Nhìn bảng hiệu trường đại học mà lòng tôi không khỏi rạo rực.
Khi tất cả im lặng chờ sinh viên năm cuối lên phát biểu cảm nhận thì lòng tôi bỗng bồi hồi không yên. Từ xa tôi thấy trên khán đài một hình dáng rất quen, mãi đến khi anh cất giọng đều đều phát biểu tôi mới vỡ oà. Chính là anh chàng tôi gặp trong chiều mưa hôm ấy, thì ra anh cũng học ở đây, cùng khoa Khoa học tự nhiên và công nghệ. Trong phút chốc, ý nghĩ có duyên sẽ gặp lại lướt qua tâm trí tôi...
- Hôm bữa quên hỏi tên em.
Lần thứ hai anh xuất hiện, vẫn cái cách làm tôi giật mình.
- Em tên Ngọc... À, hôm bữa áo khoác anh, để anh tự đem về giặt thật ngại quá...
- Haha, có gì đâu. Anh tên Duy. Không biết anh có thể xin số điện thoại em không?
Mọi việc đều tự nhiên như trình tự vốn có. Xin số - nhắn tin làm quen - hẹn hò và bắt đầu một mối quan hệ mới.
Anh thương tôi, lo lắng cho tôi giống như anh sợ tôi không thể tự chăm sóc mình. Hàng ngày đều chở tôi đi học, đón tôi về chở tôi đi ăn, đi dạo phố. Chỉ cần tôi nói tôi buồn là anh lập tức đến bên an ủi, đưa tôi đi dạo, đi mua sắm. Cuộc đời tôi những tưởng là giấc mơ.
Tôi mất anh vào một ngày gió về
1 năm từ ngày quen nhau, yêu nhau, anh vẫn như ngày mới yêu, chưa từng lớn tiếng hay giận hờn. Chỉ có điều, anh không muốn công khai mối quan hệ này. Những lần đi chơi, bức hình duy nhất có tôi và anh chỉ là hai bàn tay đan vào nhau. Bạn bè anh không hề biết tôi, và tôi cũng vậy. Tôi chỉ như con mèo nhỏ quanh năm chỉ ở góc phòng, chưa một lần bước vào thế giới của anh.
Tôi đan tặng anh một chiếc khăn len. Dù bận học, bận làm thêm tôi vẫn tranh thủ hoàn thành trước khi trời chuyển mùa. Tôi không thể nào hình dung ra gương mặt anh sẽ như thế nào khi nhận món quà tôi làm.
- Alo?
- Anh đang đâu thế? Gặp em được không?
- Hôm nay anh bận rồi... Đề tài của anh đang gặp chút khó khăn.
Anh dường như không quan tâm đến niềm hạnh phúc trong câu nói của tôi, nhẫn tâm gạt bỏ nó.
- Ừm, vậy anh làm đi, ráng giữ sức khoẻ đấy nhé!
- Ok em, em đi đâu thì cẩn thận nhé!
Sau đó là tiếng tút vang dài, lòng tôi theo đó mà trống rỗng. Bao nghi ngờ bấy lâu tôi đè nén nay lại trào dâng.
Tôi khoác chiếc áo choàng mà anh tặng lần anh đi du lịch nước ngoài. Trời đã chuyển mùa, gió mang theo hơi lạnh của mùa đông. Cái lạnh thôi thúc tôi phải mang khăn ấm đến cho anh, nên mặc kệ anh bận, tôi đến chờ trước cổng nhà anh. Nhưng anh tắt nguồn điện thoại, tôi vừa khóc vừa bấm gọi, không biết bao nhiêu cuộc nhưng đáp lại vẫn là một giọng nói tự động tẻ nhạt. Tôi tự tìm cho anh lí do và tiếp tục chờ đợi.
Khi đường phố bắt đầu lên đèn, người thì vội vã về nhà, người thì tay trong tay đi chơi, chỉ có tôi trong cái lạnh đến thấu xương vẫn kiên nhẫn đứng chờ đợi. Cuối cùng anh cũng xuất hiện, nhưng lại tay trong tay cùng một người con gái khác. Nhìn thấy tôi, anh khựng lại thoáng bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười ban đầu. Anh làm tôi thấy chua xót, tim đau nhói, cổ họng nghẹn lại, phải khó khăn lắm tôi mới cất lên lời:
- Em định qua mượn anh ít tài liệu, mà em quên đem điện thoại. Sáng mai anh đem cho em nhé.
Không kịp để anh trả lời, tôi vui vẻ vẫy tay chào hai người họ rồi đi thẳng. Chỉ sợ đứng lại thêm một giây nữa thôi, tôi sẽ khóc òa ngay tại đó. Nước mắt lăn dài, hòa cùng gió lạnh buốt. Về đến phòng, tôi vùi mình vào chăn, bắt đầu khóc.
Điện thoại đổ chuông, tôi vô thức vồ lấy chiếc điện thoại như một thói quen. Là anh. Là người tôi nhớ nhung, là giọng nói tôi da diết muốn nghe, nhưng lại đắng nghẹn lại nơi đầu lưỡi.
- Anh xin lỗi!
- Anh và cô ấy yêu nhau được 4 năm thì cô ấy đi du học...
- Rồi sao nữa? - Khó khăn lắm tôi mới đè nén được nước mắt. Trước khi anh đến tôi đã rất mạnh mẽ thì bây giờ cũng vậy!
- Chỉ là thói quen. Không còn cô ấy để quan tâm nên anh cũng thấy trống vắng...
- Em chỉ là trò đùa? Em hiểu rồi! Đừng liên lạc nữa!
Tôi và anh xa nhau như thế. Một tình yêu với anh là thói quen, còn với tôi là kỷ niệm.
Những ngày đông lạnh giá, ôm chặt chiếc khăn trong tay, tôi chỉ có thể mỉm cười nhìn cuộc đời. Đã đến lúc lãng quên tình yêu...
© Ngoc Anh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.
Tết đoàn viên
Thời gian ban cho con người những đặc ân tuyệt diệu nhưng cũng tàn nhẫn lấy đi những người quan trọng trong đời ta. Bởi đó là cả một bầu trời kí ức hạnh phúc, nuôi dưỡng tâm hồn con người lớn khôn.
Top 3 con giáp gặp nhiều may mắn nhất trong Tết Nguyên đán
Bạn có tò mò muốn biết vận may của mình trong dịp Tết Nguyên đán sắp tới sẽ như thế nào? Liệu bạn có nằm trong top 3 con giáp may mắn nhất?
Bản chất của việc học
Mục tiêu của việc học là hình thành một con người có khả năng suy nghĩ và tư độc lập, có cái nhìn đa chiều, khả năng phân tích, tiếp nhân thông tin một cách sắc bén và logic, luôn cập nhật và phát triển các kỹ năng sống trong một thế giới không ngừng thay đổi và phát triển.
Giấc mơ để dành
Một cuộc đời đầy ắp tiếng cười bao nhiêu, tim càng rung trong lồng ngực bao nhiêu, tuổi trẻ ấy càng kéo dài, càng đáng giá.
Niềm tự hào lớn lao
Tôi nhận ra được rằng dù cho tôi có giỏi, có dở hay có tệ đến đâu, ba mẹ vẫn luôn chưa từng ngừng tự hào về tôi. Tôi tốt nghiệp loại nào đi nữa đối với mẹ tôi vẫn là đứa trẻ làm tốt nhất và nổi bật nhất.
Xuân của mẹ
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bao người xúng xính váy áo, mang theo những bao lì xì đỏ, đang vội vã lên xe, lên tàu để về với gia đình. Họ cười đùa, hối hả chuẩn bị cho cái Tết đoàn viên, mà lòng Thanh Anh lại trống rỗng, một nỗi tủi thân vô hình tràn ngập.
Mỗi người một con đường – đừng so sánh
So sánh bản thân với người khác không hoàn toàn xấu. Nó có thể trở thành động lực nếu bạn biết học hỏi và lấy đó làm mục tiêu để cải thiện bản thân. Tuy nhiên, nếu chỉ so sánh một cách mù quáng và tự ti vì không đạt được như người khác, bạn sẽ rơi vào vòng xoáy tiêu cực.