Khi ký ức chuyển dần thành thương mến
2015-05-14 01:05
Tác giả:
blogradio.vn - Bước thật chậm trên những con đường Sài Gòn, ký ức dần chuyển thành thương mến. Tôi và anh tuy không còn liên lạc nữa nhưng chúng tôi vẫn là những người bạn của nhau. Quá khứ trước đây tôi không quên đi, chỉ là tôi gói ghém mọi kỷ niệm cho vào chiếc thùng khóa lại và quăng chìa.
Tháng 5, mùa hè phơi mình cùng nắng rát, gió bỏng. Những chiếc lá còn sót lại cũng không hẹn mà cùng tìm nơi trốn nắng. Mưa lây phây, rả rích một cung đường, che kín nẻo về. Những ngày tháng 5 này, bước thật chậm trên từng con đường Sài Gòn, ký ức dần chuyển thành thương mến.
Tôi sống không nhiều ở Sài Gòn, chỉ vài năm ngắn ngủi nhưng đủ để thương yêu, thương yêu một người nào đó và thương yêu một điều gì đó rất đỗi bình dị, nhỏ bé.
Những nẻo đường Sài Gòn, tôi đi không nhớ tên, về không nhớ lối. Tôi chỉ núp mình sau lưng công việc và những bộn bề lo toan thường nhật. Cuộc sống không có quá nhiều niềm vui, nếu không muốn nói mấy khoảng lặng linh tinh khác chiếm gần hết thời gian một ngày .Tôi gặp anh cũng vào một ngày Sài Gòn vội vã như thế. Một mối tình thoáng qua trong ký ức, nhưng không hiểu vì điều gì tôi luôn nghĩ về anh. Anh chiếm hết thời gian trong công việc của tôi, chiếm hết nỗi nhớ trong trái tim tôi. Một khoảng thời gian không dài với một mối tình.
Người ta bảo những người Sài Gòn yêu nhau, thời gian sẽ trôi đi rất nhanh. Có lẽ vì cảm nhận về hạnh phúc thường rất mong manh, nên nếu đến ngày nó chuyển sang một giai đoạn nào khác chắc chắn hơn, thì mọi thứ sẽ mang lại cảm giác chênh vênh đến hoang hoải .Thật tình, tôi cũng thấy như thế. Đôi khi tựa đầu vào vai anh mỗi chiều anh tan việc, tôi vẫn nhớ về những khoảnh khắc của ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, rồi giận hờn, cãi vã, rồi vui vẻ, làm lành, tất cả chỉ như một tập phim chiếu trong cùng một ngày, mà có đôi khi đã làm tôi ngẩn ngơ đến tiếc nuối.
Tôi luôn nghĩ về anh. Anh đâu biết. Chỉ tôi biết điều này. Lúc ấy tôi đâu lường trước được những sai lầm của nhau, khi chính tôi phát hiện ra những sự thật đau lòng ở anh. Tôi đâm ra chán chường, mệt mỏi vô cùng. Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, từng ngày… Rồi tôi trở nên ghét Sài Gòn từ lúc nào chẳng rõ, ghét cay ghét đắng những kỷ niệm mà tôi từng in dấu chân qua mỗi con phố. Chúng tôi cũng vì thế xa nhau. Anh học xong thì về lại Hà Nội lập nghiệp.
Không còn anh bên cạnh. Tôi bắt đầu sống những chuỗi ngày cô đơn một mình. Cuộc sống có chút khập khiễn, ngổn ngang nhưng tôi quyết định tự làm tất cả những gì mình muốn và ngưng nhớ về anh. Ban đầu, tưởng chừng như tôi không vượt qua nổi nỗi nhớ anh .Tôi nhớ những con đường từng cùng anh đi qua, nhớ những hàng quán từng cùng anh ghé lui, nhiều lúc tôi đã bật khóc chỉ mong nỗi nhớ cứ nằm ôm ký ức rồi lặng lẽ ngủ yên. Còn tôi miệt mài trôi theo guồng quay cuộc sống, không muốn để thời gian dừng lại. Đến hôm nay tôi đã quen và thích thú với cuộc sống ở hiện tại. Quá khứ ngày nào biến thành những ký ức đẹp đẽ. Tôi cũng không còn ghét Sài Gòn, nơi ấy hóa ra thật thân thương, gần gũi.
Tôi bây giờ đã biết yêu những chuyến xe bus một mình, khi băng qua những con phố bé tẹo hay đại lộ rộng lớn, những gánh hàng rong trĩu nặng ngoài kia .Tôi yêu những ngày nắng gay gắt, bỏng rát, những cơn mưa hè đến rồi đi vội vã .Tôi yêu góc phố Lý Thái Tổ, đường Huyền Trân ngắn và mát rượi. Tôi cũng yêu những chú chim bồ câu ở café bệt phố Hàn Thuyên, yêu những ly mì nóng hổi ở cửa hàng thức ăn nhanh. Và tôi cũng yêu giọng nói người Sài Gòn cười nói với nhau vui vẻ.
Tôi bây giờ đã thích những buổi chiều lang thang khắp phố phường Sài Gòn. Tôi cũng đã bắt đầu làm những điều mình muốn, những điều trước đây tôi từng vạch ra nhưng chưa thực hiện được. Tôi đi học, đi làm thêm và cởi mở với bạn bè nhiều hơn. Tôi bây giờ đã trưởng thành hơn ngày xưa rất nhiều.
Những ngày tháng 5, trong quán café nhỏ Garden Coffee, tôi lại vô thức nghĩ đến anh. Chỉ một chút thôi, rồi lại thả lên trời cho gió cuốn trôi đi.
Chọn cho mình một góc nhỏ bên bờ sông Sài Gòn, tôi ngồi nhìn dòng nước chảy, nhìn những bạn trẻ ngồi trên những bậc thang phía bên phải cây cầu đọc sách, trò chuyện. Họ vẫn vui vẻ bên nhau, dù niềm vui đó có thể khác với niềm vui của ngày hôm qua. Nhưng mỗi ngày, bạn và tôi, ai cũng cần tự chọn cho mình một niềm vui riêng. Nắng Sài Gòn chiều nay không gắt lắm, cái nắng như làm cho bao tâm hồn ấm lại, trong đó có tôi và những bạn trẻ này. Và nụ cười trên gương mặt họ chính là minh chứng cho sự hạnh phúc, bình yên mà họ đang được tận hưởng.
Tôi nhìn những gương mặt xa lạ ấy bằng tất cả lòng say mê, để rồi nhận ra, tự bao giờ mình đã sống quá vội vã và hình như mình chưa từng ngoái đầu lại để mà bắt gặp một nụ cười an yên như hôm nay. Chợt tin nhắn điện thoại trong túi tôi ren lên. Là của một người bạn cũ. Bạn rủ làm một vòng thành phố. Hơi bất ngờ nhưng tôi đã vui vẻ đồng ý, trước khi làm hai kẻ langthanger chính hiệu, bạn nhét vào tay tôi vốc hạt dẻ ấm nóng. Lần đầu tiên tôi mới thật sự cảm nhận hết được vị ngọt hạt dẻ, vị bùi bùi, ngòn ngọt như hương thơm đọng lại thấm vào lòng phố .Thế mới biết món quà rẻ tiền bất ngờ nhưng ngon suốt đời như thế.
Bước thật chậm trên những con đường Sài Gòn, ký ức dần chuyển thành thương mến. Tôi và anh tuy không còn liên lạc nữa nhưng chúng tôi vẫn là những người bạn của nhau. Quá khứ trước đây tôi không quên đi, chỉ là tôi gói ghém mọi kỷ niệm cho vào chiếc thùng khóa lại và quăng chìa.
Ba năm ở Sài Gòn, thành phố ấy đã cho tôi những ngày vội vã yêu, vội vã nhớ, để rồi vội vã quên. Còn tôi, tôi được gì sau những ngày tháng chênh vênh nhiều nước mắt ấy, có lẽ chỉ là những ký ức rêu phong của ngày qua, tháng cũ. Nhưng trong thâm tâm tôi đã biết tự nhận ra giá trị đích thực của người khác và của chính mình. Tôi không phải là một đứa nhạy cảm và dễ xúc động, nhưng tôi đủ hiểu một điều rằng, Sài Gòn đã làm một phần nào đó trong tôi thay đổi.
Nắng cuối ngày, Sài Gòn vẫn bình yên, phố vẫn ồn ào, vội vã. Tôi vẫn đang rong ruổi qua từng con đường tấp nập người xe và cảm nhận từng phút giây ngọt ngào của cuộc sống. Thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại, nhưng là để mỉm cười và thấy yêu hơn một vùng đất Phương Nam, thành phố mà tôi chỉ vừa mới đặt chân đến.
Ngày mai và rất nhiều những ngày mai khác, có một nụ cười sẽ không bao giờ bỏ quên với cuộc sống này nữa…
© Phong Lin – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.