Huế, tôi và em
2013-04-18 09:25
Tác giả:
Tôi gặp em tình cờ vào một đêm mùa đông lạnh lẽo. Trên con phố vắng mênh mang dọc đôi bờ sông An Cựu, khi tôi đang ngơ ngẩn nhìn theo những gánh hàng rong leo lét đèn dầu với từng cuộn khói trăng trắng phả vào vào cái lạnh tê tái, thì cũng là lúc em lặng lẽ khép cánh cửa gỗ của An gia Phủ. Em nhìn tôi cười còn tôi bối rối. Không bối rối làm sao được khi giữa cái không gian ngờm ngợp ấy, tôi nhìn thấy nụ cười của một người con gái dòng dõi… đế vương!
Em sinh ra trong gia đình họ Tôn Nữ và nghiễm nhiên gom hết về mình những văn hóa của đất thần linh ấy! Tôi hết thảy kính phục cái công mở mang bờ cõi của nhà Nguyễn, lại thêm phần yêu Huế thiết tha nên với tôi, em được rất nhiều ưu ái!

Tôi và em hay tựa ghế đá nhìn ra dòng sông Hương hay đi bộ dưới những hàng cây tán lớn cho em nhặt lá Xà cừ sau những buổi chiều tan lớp. Em thường kể cho tôi nghe rất nhiều về những ý nghĩ, những thắc mắc với cuộc sống và con người. Còn tôi chia sẻ cho em những ý niệm về thời gian và nỗi buồn về những gì mà tôi và em cùng quan tâm. Đơn giản vì chúng tôi là những người bạn!
Ngày ấy và bây giờ, Huế vẫn thanh bình như thế. Cái con đường tôi và em cùng gắn bó có rất nhiều điều đặc biệt. Nó chạy vòng quang ngọn núi Báo Quốc với những ngôi nhà thấp nhưng kiến trúc đẹp gần gũi. Một con đường mà ở đấy họ trồng nhiều Tigôn và Phượng dây. Những loài hoa dễ làm nên sự lãng mạn. Một lần em đưa tôi đến đấy và cũng từ lần ấy, tôi biết mình có thêm một lí do để gắn bó với nơi này.
Những chiều mưa, em ngồi bó gối nhìn những bông hoa tím rụng rơi khi sân nhà ướt sũng nước. Tôi cũng thẫn thờ bên cái cảnh dịu dàng ấy mà không biết phải làm điều gì. Có những giây phút em suy tư đến lạ. Và cũng có những phút giây, em không chia sẻ cho tôi những gì em đang nghĩ. Chỉ có mưa và những bông hoa rơi nói cho tôi biết rằng, tồn tại những khoảng lặng xa xăm lắm!
Những ngày đông cứ mãi qua đi cùng cơn mưa và sự nhợt nhạt. Cũng cái buồn ấy nuôi sống giấc mơ và những dự định cho cuộc đời tôi. Em và tôi vẫn đi bên nhau trong những chiều tan lớp, cũng lại nhặt nhạnh những thứ người ta bỏ quên bên cuộc đời để đưa vào câu chuyện của mình, của người còn lại. Chúng tôi quên đi những thực tại sẽ đến, hay chỉ đơn giản bỏ mặc tất cả những phũ phàng nhất có thể xảy ra… để với riêng tôi, chỉ một chút vô tâm ấy, rồi còn lại cả một trời tiếc nuối…
Em xa tôi như một điều tất yếu của cuộc sống. Như những mối quan hệ bạn bè khác của tôi. Bên nhau và chia cho nhau chút vui buồn. Xa nhau và không còn được gặp lại. Kể từ ngày ấy, tôi mất đi một điểm tựa để tâm hồn mình lại chơi vơi ở cái mảnh đất dấu yêu này.
Tôi rời Huế. Cũng là rời đi những kĩ niệm khắc ghi mãi trong lòng. Và đâu đó trong suốt 4 năm qua. Tôi lại chạnh lòng nhớ em, nhớ con đường đây hoa… như lúc này tôi đang nhớ!
- Gửi từ Phong Trần - chinghia2212@
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.