Hợp đồng niềm tin
2014-05-25 01:05
Tác giả:
"Em biết anh là một doanh nhân nên việc kí những bản hợp đồng làm ăn là một điều rất bình thường. Nhưng... thử hỏi anh đã bao giờ thử kí một bản hợp đồng mang tên niềm tin chưa? Nghĩa là sẽ có một ai đó họ muốn đặt trọn niềm tin vào anh, trong một thời gian nhất định".
Giọng cô gái thật buồn, nhỏ nhẹ, cô nói tiếp: "Và em muốn kí một bản hợp đồng như vậy với anh. Anh đồng ý chứ ạ?".
Chàng trai đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn cô gái, trên khuôn mặt những giọt nước mắt đang rơi xuống hai gò má.
"Xin lỗi em sai rồi! Không phải là em không tin anh, nhưng...", giọng cô gái chùng xuống, nghẹn ngào chìm vào nước mắt.
"Nhưng em đã bị nhiều người làm cho em mất niềm tin, nên giờ em sợ anh cũng như vậy? Đã có bao nhiêu người đến và họ hứa hẹn với em đủ điều và rồi họ bỏ em ra đi, đúng không? Và giờ em không tin anh, nhưng em muốn mạo hiểm đặt trọn niềm tin vào anh, một người xa lạ tự nhiên trên trời rơi xuống. Đúng không em?". Chàng trai đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cô gái để quát lớn giọng tức giận. Nói xong vội cất bước ra về.
“Em biết chúng ta sinh ra rồi đến một ngày cũng sẽ chết, nhưng điều quan trọng là ta sẽ làm gì để cống hiến cho cuộc sống này mà thôi! Em sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, bản thân em lại phải đang chống chọi với căn bệnh ung thư và sự sống của em chỉ được tính từng ngày, nên có người khuyên em đừng vẽ vời gì nữa, bởi sẽ chẳng ai xem nó. Tuy nhiên em vẫn mơ ước một ngày nào đó em sẽ mở một cuộc triển lãm của riêng mình. Đơn giản là khi em còn sống thì em vẫn còn cống hiến, dù đó chỉ là những bức tranh mà thôi!". Đoạn kết của clip là giọng dõng dạc đầy tự tin của cô gái, đã khiến chàng trai phải xem đi xem lại như một diễn viên đang cố học thuộc lời thoại.
"Em đã soạn bản hợp đồng xong chưa cô bé?"
"Ơ, thế không phải giận em nên bỏ về, không thèm chơi với em nữa à?" - Giọng cô gái vẫn tinh nghịch reo lên trong điện thoại.
"Người lớn ai thèm chấp trẻ con chứ!" chàng trai bỗng chuyển tông giọng ân cần như mọi ngày: "Em chuẩn bị đi nhé, lát nữa đi với anh đến một Gallery của một họa sĩ nổi tiếng, anh hi vọng ông ấy sẽ giúp chúng ta".
Trước gương, cô gái lại băn khoăn: "Hôm nay mình sẽ mặc gì để đi với anh đây?". Đôi khi cô gái hay nghĩ sự xuất hiện của anh như một giấc mơ, một giấc mơ mà hằng đêm cô gái vẫn mơ và chính nhờ giấc mơ đó đã khiến cô gái có thêm nghị lực sống, để chống chọi với bệnh tật bao năm qua. Thế nhưng vẫn có một chút gì đó lo sợ cứ rình rập quanh cô gái? Vì biết đâu anh rồi cũng giống như những người khác, chỉ đến, mang theo một chút hi vọng hão huyền hay thậm chí, có người đến bảo mang tranh của cô ra nước ngoài bán, để giúp cô có thêm kinh phí chữa bệnh. Nhưng... đôi khi lời hứa vẫn mãi chỉ là lời hứa, khi nó được phát ra từ miệng và chỉ khi nào lời hứa đó được phát ra từ chính cái tâm của người đang hứa thì nó mới thành hiện thực!
Trên bức tường cũ kĩ nơi cô gái đang sống là những bức tranh đã từng đoạt giải. Những bức tranh mà đã có lúc cô gái từng muốn đốt đi trong cơn tuyệt vọng và nếu như anh không xuất hiện thì có lẽ nó đã bị đốt, để đem sang thế giới bên kia, vì bác sĩ bảo sức khỏe của cô giờ chỉ còn tính bằng ngày nếu như vẫn chưa tìm ra được ai đó có cùng nhóm máu cùng ADN, để thay tủy. Căn bệnh ung thư tủy quái ác kia đã khiến cô, từ một cô gái chạy nhảy bình thường dần dần phải ngồi xe lăn, bởi hai chân cô giờ chỉ như một vật trang trí mà thôi! Và chính điều đó nên đôi khi đi với anh, cô gái vẫn có cảm giác mất tự tin, bởi anh đơn giản là một người đàn ông thành đạt, lịch lãm và thông minh còn cô gái chỉ là một con số 0, không có gì hơn!
Ngồi trước gương với khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, lựa chọn cân nhắc về chiếc áo sơ mi cô sẽ mặc để đi cùng anh. Vẫn biết mình có một vẻ ngoài không như bao cô gái khác, như vậy không có nghĩa là cô gái buộc phải thu mình lại trong cái vỏ ốc mang tên mặc cảm mãi được! Những chiếc áo sơ mi đủ màu sắc cứ bình thản được cô gái cầm từ tay trái sang tay phải và để nó xuống giường, vì vẫn chưa vừa ý. Và khi cầm trên tay chiếc áo sơ mi màu đen, với những đường viền nhỏ chạy quanh cổ, ngắm mình trước gương cô gái chợt nhớ có lần chàng trai đã hỏi cô rằng: "Sao anh thấy trong các bức tranh em vẽ toàn là những gam màu tươi sáng, còn mỗi lần gặp em lúc nào cũng thấy tông màu đen trên các trang phục của em hết vậy?". Cô gái bảo: "Vì màu đen tượng trưng cho sự mạnh mẽ và cá tính, mà em thì không có hai thứ đó. Thế nên em luôn chọn những tông màu tươi sáng để đưa vào những tác phẩm của mình, bởi em nghĩ dù có sinh ra trong một hoàn cảnh bất hạnh đến mức nào thì nếu có niềm tin thì vẫn còn hi vọng!".
"Anh à, nếu lần này ta lại thất bại, nghĩa là họ sẽ không giúp chúng ta thì sao anh? Mình đã đi đến mấy cái Gallery rồi, nhưng...".
Anh đã bảo với em rất nhiều lần rằng: "Anh sẽ không như những người khác, chỉ đến và mang theo những lời hứa viển vông, rồi biến mất. Mà anh đến để đi cùng em. Nghĩa là chúng ta sẽ cùng nhau đi vào con đường mang tên thất bại và bước qua nó để đi đến thành công được. Em hiểu không? Có thể lần này ta vẫn không tìm được người giúp chúng ta mở cuộc triển lãm, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta bỏ cuộc hay chán nản!" - Vẫn là chất giọng đầy tự tin của chàng trai như mọi ngày, nhưng sao hôm nay cô gái chợt có cảm giác khang khác? Bởi đơn giản trong đôi mắt của chàng trai sáng lên hai chữ chân thành! Một sự tin tưởng rất lớn mà cô gái chưa có ở những người khác.
"Nè, làm ơn tập trung nghe anh nói tiếp chứ làm gì mà nhìn anh dữ vậy?". Giọng chàng trai vội lớn tiếng làm cô gái bỗng giật mình hướng ánh mắt ra phía khác.
"Dạ thì em vẫn đang nghe nè... nhưng em vẫn thấy mệt mỏi và điều quan trọng là vì em mà anh đã mất quá nhiều thời gian, trong khi công việc anh chồng chất". - Ngừng một lát cô gái nói tiếp: "Và em lo cho anh!".
"Em nhớ chứ! Đấy là câu: "Anh nhìn thấy em rồi!"(1) Em đã nhớ mãi câu nói đó, vì cảm giác như chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu nhưng lạc mất nhau và nay đã tìm lại được, đúng không anh?" - Cô gái nói với nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt ngây thơ trong sáng.
"Thì đúng vậy. Trong hai năm biết em đã có những lúc tưởng chừng như quên em, vì bị công việc cuốn đi. Nhưng đã có lúc anh lấy em ra làm động lực cho những thất bại của mình(2)". Chàng trai hồi tưởng lại và nói thêm: "Và sự thật anh đã hạnh phúc đến mức nào khi bắt gặp em lên nhận giải thưởng đêm đó. Hạnh phúc khi em đã làm những gì em muốn và anh cũng hạnh phúc khi nghĩ mình sẽ làm điều gì đó để giúp em, nó như là một sự đền đáp khi em đã vô tình tạo niềm tin cho anh, trong lúc anh đang trong cơn tuyệt vọng nhất".
Cô gái bỗng bật khóc: "Nhưng anh à, bác sĩ bảo sự sống của em giờ chỉ tính từng ngày nếu như vẫn không tìm thấy ai thích hợp để cho tủy, vậy thì anh giúp em để làm gì? Tại sao vậy anh? Sao số phận lại cứ lấy đi của em tất cả vậy hả anh?".
Chiếc xe chợt dừng lại ở vệ đường, chàng trai nhẹ nhàng ôm lấy cô gái lúc này đang khóc trong nghẹn ngào: "Em à, anh tin rằng trên đời này có số phận nhưng số phận không vô cớ lấy đi của ta tất cả đâu! Em thấy đó tuy em bị vậy nhưng em vẫn có những người bạn tốt để luôn giúp em. Anh tin rằng sau khi cuộc triển lãm tranh của em diễn ra, sẽ có rất nhiều người biết đến các tác phẩm của em và quan trọng nhất là ở đâu đó trên thế giới này sẽ có người cùng nhóm máu, cùng ADN để cho em thay tủy và lúc đó em sẽ lành bệnh để tiếp tục thực hiện giấc mơ trở thành họa sĩ nổi tiếng".
Để nói ra những câu như vậy trong tim chàng trai cảm giác đau buốt đến ngột thở. Ôm trọn cô gái trong lòng, chàng trai chợt ước giá mà khoảnh khắc này thời gian có thể tạm dừng lại, dù chỉ là một phút thôi cũng được. Bởi anh biết cứ mỗi một phút trôi qua là sự sống cô gái càng bị rút ngắn lại. Chính điều đó đã thôi thúc chàng trai bằng mọi cách để cố gắng giúp cô gái hoàn thành tâm niệm cuối cùng này.
Đôi mắt cô gái ngân ngấn nước mắt vẫn chăm chú nhìn về phía biển xa xăm kia. "Anh à, cuộc sống chúng ta đâu chỉ cần có niềm tin mà cần phải có sự kiên nhẫn nữa, phải không anh? Chứ nếu chỉ có mỗi niềm tin thôi thì chúng ta không thể có thành công được!
"Ừ, đúng rồi vì cuộc sống này có rất nhiều điều bất công, vô lí thế nên ta phải kiên nhẫn đối diện với nó em ạ".
Đang nói giữa chừng bất chợt chàng trai nghe tiếng thở gấp của cô gái, liền vội cúi người xuống trong khuôn mặt cô gái lúc này đang tái nhợt, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và người bắt đầu rung lên.
"Em sao vậy? Anh gọi bác sĩ cho em nhé. Hay anh đưa em về?". Giọng chàng trai hốt hoảng vừa nói vừa đưa tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại ra. Cô gái vội cầm lấy chàng trai lại, giọng run rẩy đứt quãng: "Không, đừng anh... không kịp đâu anh ạ! Em... em chỉ muốn anh làm giúp em một việc cuối cùng, được không anh?".
"Ừ, anh nghe". Chàng trai nói và cầm lấy bàn tay lạnh toát của cô gái.
"Anh hãy cõng em đi dọc bãi biển này được không ạ!".
Chàng trai vẫn cõng cô gái trên lưng và bước những bước nặng trĩu không phải vì thân hình gầy gò của cô gái, mà vì có một nỗi đau như muốn cắt trái tim chàng trai ra hàng ngàn mảnh.
"Không, nhất định em phải sống để vẽ, để chúng ta sẽ mở thêm rất nhiều cuộc triển lãm lớn hơn vậy và lúc ấy em sẽ có nhiều tiền để đi giúp những người có cùng số phận như em. Tin anh đi. Chỉ mai khi tất cả truyền thông đưa tin về em, thì anh tin rằng trên thế giới này sẽ có người có cùng nhóm máu, cùng ADN để em thay tủy, hoặc em sẽ tìm thấy người thân của em, để họ có thể cho tủy". Chàng trai vẫn nói và vẫn bước đi những bước chân đang trĩu nặng dần...
Hai tay cô gái bắt đầu từ từ buông ra như hai nhành hoa đang dần mất đi sự sống mà rủ xuống một cách nhẹ nhàng. Mọi cố gắng cuối cùng của cô gái lúc này là khẽ thì thầm bằng một âm giọng mỏng manh nhất: "Em biết mà... nhưng..."... Chỉ vậy thôi, rồi tất cả bỗng dừng lại... Trên lưng chàng trai giờ chỉ còn lại một tảng băng lạnh giá đè lên...
Trên bãi cát những dấu giày nặng trĩu vẫn nối tiếp nhau in lên... Chàng trai vẫn cõng cô gái trên lưng, mải miết đi trong vô thức tiến về phía hoàng hôn và mọi thứ lại nhòe đi trong nước mắt...
• Nhà văn Trần Trà My
Lời tác giả: Trong cuộc sống ta vẫn thường hay gặp những số phận kém may mắn quanh mình. Nhìn thấy sự bất hạnh của họ, đôi khi sẽ cho ta thêm niềm tin, nghị lực để giúp ta vượt qua những khó khăn của cuộc sống, nhưng cũng có khi ta gặp những số phận không may kia và động lòng trắc ẩn, rồi hứa hẹn đủ điều sẽ giúp đỡ họ. Có thể cuộc sống hối hả đã khiến ta bỗng quên đi những lời hứa hẹn kia, tuy nhiên, cũng có khi ta cố tình quên nó bởi những điều đó chỉ là những lời bâng quơ, không phải xuất phát từ cái tâm của mình. Bạn à, tôi mong bạn hãy sống và làm những điều tốt để giúp những con người kém may mắn hơn mình, bằng cái tâm không vụ lợi, để giúp họ có thêm niềm tin vào cuộc sống, chứ không phải ta đi lấy nỗi đau, sự bất hạnh của họ mà PR hình ảnh mình trước công chúng. Đôi khi người tốt cũng có hai loại: một người tốt là muốn giúp những ai đang thiệt thòi hơn mình, để đưa họ thoát ra khỏi khó khăn, còn người tốt thứ hai, chỉ đơn giản là họ muốn làm điều tốt để người khác phải ngưỡng mộ tôn sùng mình lên mà thôi. Vậy bạn sẽ làm một người tốt nào đây?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.