Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hoa mận nở trắng lối về

2014-06-13 00:10

Tác giả:


Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

Truyện Online - Anh kéo tay tôi đi. Tay anh ấm nóng nắm chặt tay tôi như sợ tuột mất. Có phải là mơ không? Chỉ cần được anh kéo đi thế này, dù là mơ tôi cũng hạnh phúc.


***
Đây là quán cà phê duy nhất trong thành phố treo những chiếc ô lơ lửng trên đầu, trông khá độc đáo và bắt mắt. Anh chọn bàn gần cửa sổ, phía trên là chiếc ô màu cam rực rỡ. Tôi định kéo anh sang bàn có chiếc ô trong suốt nhưng rụt lại khi bắt gặp vẻ mặt lạnh tanh của anh. Anh kéo ghế cho tôi rồi ngồi xuống ghế đối diện.Tôi ngơ ngác, từ bao giờ mình bắt đầu đối mặt thế này hở anh. Không khí nặng trĩu đến nỗi ly nước trước mặt anh toát mồ hôi, rịn ra bám đầy thành ly. Cuối cùng anh lên tiếng:

-    Mình dừng lại thôi em.

Anh nhả từng chữ rõ ràng, dứt khoát. Suýt chút nữa tôi đánh rơi ly nước trên tay. Tôi cố giữ vẻ thản nhiên, đáp hờ hững:

-    Ờ

Tiếng ờ buột ra khỏi miệng nhẹ tênh, rơi tõm vào không gian im ắng. Anh đẩy ghế đứng lên xin phép về trước. Tôi không giữ, chỉ gật. Đến khi nhìn dáng anh từ phía sau tôi mới thảng thốt, tôi để vuột mất anh rồi ư?

Quãng thời gian sau đó thực sự khó khăn. Chúng tôi cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Tôi cứ tưởng anh làm mặt lạnh vài ba hôm rồi cuống quýt xin lỗi. Nhưng không. Anh dường như bốc hơi không để lại chút dấu vết. Ban đầu tôi không tin. Làm gì có chuyện người ta buông tay nhau dễ dàng như thế. Huống hồ tôi và anh hết sức hòa hợp yêu thương nhau.Vậy thì tại sao phải dừng lại? Tôi sai ở đâu?

Hoa mận

Viên bảo tôi khóc đi. “Thà mày lu loa ầm ĩ lên còn dễ chịu hơn im im thế này”.

“Khóc rồi sao nữa?”.

“Ờ thì… thì khóc trước đi rồi tính sau”.

Tôi gượng cười: “Mày thật dễ thương”.

Mỗi ngày trôi qua tôi lại đánh một dấu trừ lên lịch. Là tôi muốn nhắc nhở mình đã xa anh chừng ấy thời gian. Là tôi dối lòng mình rằng tình yêu dành cho anh trừ dần từng chút một, chẳng bao lâu tôi sẽ quên được anh. Hóa ra tôi nhầm. Cảm giác chờ đợi từng phút từng phút cho đến tận cuối ngày để được đánh một dấu trừ lên lịch chỉ làm tôi thêm nhớ thương anh. Viên thở dài sườn sượt: “Tao cứ ngỡ mày đang đánh dấu cộng, mà không, dấu nhân mới đúng” Chẳng ai bảo ai, hai đứa cùng ngước nhìn tờ lịch chằng chịt dấu. Mãi sau Viên mới nấc lên nghèn nghẹn: “Tao thương mày quá”. Thì ra Viên khóc. Tôi vỗ vỗ vào lưng nó, không nói gì.

Trời tháng sáu, nắng chảy tràn lênh láng lối đi. Nắng vàng rộm như hạt thóc mùa gặt. Sáng sớm tôi hay mở cửa sổ nhìn nắng chơi trò đuổi bắt trong phòng của mình. Có khi tôi giơ tay ra hứng nắng. Chẳng có gì đọng lại trong lòng bàn tay. Nếu có thì họa chăng chỉ là sự hụt hẫng của tôi in hình lên đó thôi. Tôi thu tay lại ngồi một góc ngắm nghía cho đến khi nắng lũ lượt kéo đi. Chắc tụi nắng thì thầm với nhau: “Nhìn mặt con nhỏ rầu rầu tao mất hết hứng chơi”.

Viên hớt hải gõ cửa phòng tôi vào một trưa đầy nắng. Lưng áo Viên ướt mem, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Tôi nhận ra Viên không đi một mình.

-    Ai vậy mày?

-    Ba và anh trai tao. Tao khuân chậu cây không nổi nên nhờ ba giúp đưa sang chỗ mày. Mà sao anh ta bưng tới nhà tao một mình được ta?

-    Anh ta nào?

-    Còn anh nào nữa. Anh… của mày.

Viên không gọi tên anh, sợ nhắc nhớ kỉ niệm. Sau màn chào hỏi lễ phép và cảm ơn cảm tạ xắng xít, tôi tiễn ba người họ ra cổng. Trước khi đi, Viên ghé tai tôi thầm thì: “Vẫn khỏe, mặc thường phục, chào hỏi lễ phép, nhờ cậy đàng hoàng, bảo có lí do nên không đưa trực tiếp được”. Nói rồi Viên đi. Tôi bần thần một lúc lâu. Kết thúc thật rồi. Ngay đến cái cây gắn với tình yêu của chúng tôi anh cũng không muốn chăm sóc nữa rồi.

Nhớ lần đầu anh tỏ tình với tôi là bữa hai đứa đang ngồi ăn mận. Anh buột miệng bảo:

-    Tao thích mày.

Tôi suýt nghẹn vội đưa tay vuốt ngực, hất mặt lớn giọng:

-    Mày có biết “trời đánh tránh bữa ăn” không hả nít ranh!

-    Thích mày thật đấy, không đùa đâu!

Tôi lúc ấy ngây ngô cứ tưởng anh trêu chọc mình. Quyết không để “bị chơi” như thế, tôi nhả hạt mận ra gói vào giấy báo rồi đưa cho anh.

-    Thôi được rồi. Thích tao thật thì cầm cái này về trồng. Bao giờ mày hái được một rổ, không, một thúng mận chín từ cái hạt này thì tao sẽ cưới mày.

-    Thật không? Mày thề đi!

-    Thề!

Không ngờ anh đem về trồng thật. Đậu Đại học, anh kéo tôi đến nhà chỉ vào chậu cây bé xíu trên ban công, hỏi biết cây gì đây không. Tôi lắc đầu. Anh nói mận đấy, hạt mận hồi trước kìa. Tôi ngớ người nhớ lại, hai má ửng đỏ như hai trái mận chín. Đi học xa, hành lí trong ba lô anh chẳng có gì ngoài mấy bộ quần áo. Mẹ bảo anh cầm cái này đi cái kia đi, anh bảo nặng. Vậy mà anh ôm chậu cây đi theo, giữ khư khư như sợ ai cướp mất. Ba anh lắc đầu, mày làm thế họ lại tưởng trong đó có vàng đấy con ạ. Anh cười khì bảo quý hơn vàng nữa ba ơi.

Giờ cây lên cao rồi anh lại chọn cách rời xa tôi. Tôi ngồi ngắm những chiếc lá lay lay trong gió, tự hỏi chúng có hạnh phúc không. Nếu ngày trước tôi đưa anh hạt bí hạt bầu gì đấy thì biết đâu chừng bây giờ chúng tôi đã không xa nhau. Tôi bật cười với suy nghĩ ngớ ngẩn của mình.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Nhịp sống của tôi đã trở lại bình thường. Những đêm đi trực ở bệnh viện tôi đã thôi lấy ảnh anh ra ngắm. Những ngày ngồi trên giảng đường tôi cắm cúi nghe giảng chép bài, không chìa tay ra cửa sổ cố bắt tia nắng nào nữa. Ngày đầu năm mới, Viên rủ tôi đi mua lịch. Hai đứa chọn lui chọn tới một hồi, cuối cùng Viên chìa ra trước mặt tôi cuốn lịch đầy màu sắc, trên mỗi tờ viết một câu châm ngôn sống:

-    Tặng mày cái này.

-    Đồ tặng thì có được viết vẽ lên không? _Tôi nheo mắt cười.

-    Dĩ nhiên là không. Tuyệt đối không được quệt một vệt mực nào lên. Tao sẽ sang kiểm tra thường xuyên đấy. Coi chừng!

-    Thế mà tao định khoanh ngày sinh nhật mày lại để mua quà tặng cơ đấy. Tiếc thật!

-    À à cái đó thì được.

-    Muộn rồi, ha ha

Viên bảo chừng nào tôi thôi đánh dấu lên lịch thì chừng đó tôi đã quên anh thật rồi. Tôi cuộn tờ lịch cũ cất cẩn thận trong ngăn bàn. Xa nhau lâu đến thế rồi ư? Vậy mà tôi cứ ngỡ như là hôm qua hôm kia. Chẳng biết bây giờ người ấy ra sao, có khỏe không, có ổn không, có nhớ tôi chút nào không.

Sợ mình bật khóc, tôi mở cửa múc nước tưới cây. Đang lúi húi vẩy nước lên lá, tôi sung sướng phát hiện mận đã nở hoa. Chùm hoa bé xíu trắng muốt nằm e ấp sau chiếc lá xanh nõn. Tôi reo lên khe khẽ, cảm giác hạnh phúc khó tả. Thốt nhiên tôi gọi tên anh.

Buổi tối đi trực, tôi ngồi lim dim trong phòng trực ban. Tay bảo vệ ngoắc tôi ra ngoài bảo có bệnh nhân cần cấp cứu gấp. Tôi vội vàng đi theo. Đến chỗ hành lang khuất, gã đột nhiên dừng lại, ghé sát mặt tôi, bảo:

-    Bệnh nhân là anh đây cô bé ạ.

-    Anh bị làm sao? Sao không khám trong kia? Sao lại phải ra đây?

-    Anh mắc bệnh cô đơn muốn có người tâm sự.

-    Đồ điên!

Tôi quay lưng bỏ đi, bị gã kéo giật lại. Như con thú hoang vồ được con mồi, gã thở hổn hển ép tôi vào tường. Tôi chưa kịp la lên thì bị gã dùng tay bịt miệng. Càng vùng vẫy tôi càng bị ép chặt hơn. Mắt tôi ứa nước. Anh ơi! Anh ơi! Tôi thầm gọi dù biết vô vọng.

Hoa mận

Mấy phút trôi qua, tôi cảm giác tay chân mình được thả lỏng. Hình như có tiếng đánh đấm. Hình như ai đó cứu tôi. Từ từ hé mắt, tôi thấy gã bảo vệ nằm rên dưới chân, miệng lảm nhảm:

-    Thằng khốn, mày là ai mà dám đánh tao hả?

-    Là bạn trai của cô ấy!

-    Tao sẽ gọi cho đội bảo vệ lên đây xử mày. Ở yên đấy! Mày tới số rồi nhãi ranh ạ!

-    Cứ thoải mái đi.

Tôi đứng chết trân nhìn người con trai trước mặt mình. Là anh phải không? Là anh thật ư? Anh!

-    Đi theo anh!

Anh kéo tay tôi đi. Tay anh ấm nóng nắm chặt tay tôi như sợ tuột mất. Có phải là mơ không? Chỉ cần được anh kéo đi thế này, dù là mơ tôi cũng hạnh phúc. Chúng tôi đi bộ rất lâu, rất lâu. Đến khi dừng lại tôi mới biết mình đã đi cách bệnh viện khá xa. Anh kéo tay tôi ngồi bệt xuống vỉa hè, ngửa mặt ngắm trời đêm. Thi thoảng có mấy ông xe ôm ngang qua bấm còi inh ỏi ý “đi không”, anh lắc đầu. Hồi lâu anh lên tiếng:

-    Sao em không nói gì?

-    Em yêu anh!

-    Đồ ngốc, lẽ ra phải hỏi anh đã đi đâu làm gì với ai chứ.

-    Em yêu anh!

-    Anh, trong lúc giằng co với tội phạm đã bị máu của hắn văng vào mắt. Tên đó nhiễm HIV. Cơ quan cho anh nghỉ phép sáu tháng chờ kết quả xét nghiệm. Anh như bị ném xuống địa ngục, hoang mang và tuyệt vọng. Anh không thể nói với em, nếu nói ra chắc chắn em không để anh đi. Nếu quả thực anh bị nhiễm thì không thể tiếp tục bên em được. Anh không muốn em khổ. Thật may kết quả xét nghiệm âm tính với HIV.

-    Em yêu anh!

-    Ừ anh biết, anh về với em rồi. Em đừng khóc nữa. Mình sẽ cùng nhau chăm sóc cho cây mận đợi sau này hái quả cho con cháu ăn, được không em?

Tối ấy có hai người hôn nhau thật lâu dưới một vòm trời sao.

•    Phượng Myo



VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 



MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

back to top