Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hít thật sâu, vươn vai buông bỏ muộn phiền

2017-05-12 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Ngồi nghe nhạc Trịnh, nhìn cuộc sống dưới cái nhìn triết lí của nhạc sỹ, những hạt bụi trần còn vất vưởng đâu đây, sự thanh thản trong tâm hồn chưa rũ bỏ được. Nắng rón rén đậu trên vai người thiếu nữ, đôi mắt mơ màng. Gió làm hoa sưa rơi vàng trên góc phố. Nhắm mắt lại để cảm nhận bằng trái tim.

***

Sao chiều nay phố vắng người thế nhỉ! Chẳng có những bước chân vội vàng trên hè phố hôm nao. Lòng chợt lâng lâng cảm xúc dịu ngọt của riêng mình. Thả bước chân mông lung dọc con phố vắng tanh. Đếm bước chân như đếm nhịp thời gian. Tiếng nhạc du dương vọng lại trên phố như khắc khoải chờ đợi, như hoài niệm xưa quay về trong kí ức.

Gió mơn man thổi qua, ta như chạm vào nó, ngửi thấy vị trong lành. Bước vào quán cà phê, chọn một góc riêng cho mình thả hồn vào tiếng nhạc Trịnh. Tiếng nhạc du dương làm tâm hồn thư thái. Chẳng còn vướng bận sự bon chen, xô bồ, tranh giành. Chẳng còn lo toan mưu sinh về cuộc sống. Tiếng nhạc chạm đến góc khuất của trái tim.

Đang say sưa theo điệu nhạc. Giật mình tiếng hát trong trẻo “Phận là con gái chưa một lần yêu ai…hỏi từng con sóng đời người con gái không muốn yêu ai được không”. Nghe da diết gánh nặng gia đình vướng bận tâm can. Không biết duyên số đẩy đưa cô gái ấy đến đâu mà nghe xót xa quá chừng. Ngoảnh mặt ra thấy hai chàng trai đang đẩy xe kẹo đi bán dạo. Bao nhiêu bài hát mới mời được người mua. Bán kẹo hay bán tiếng hát thế em?

Hít thật sâu, vươn vai buông bỏ muộn phiền

Xe đi qua một đoạn mà giọng vẫn còn vương theo gió. Đang theo đuổi theo cảm xúc dư âm của bài hát, tôi lại nghe “Cô mua tôi tờ vé số, từ trưa đến giờ ế quá chưa bán được”. Đưa tay rút tờ vé số, quan sát kĩ mới thấy hoảng sợ. Dưới cái vành mũ rộng kia là khuôn mặt cháy sém. Trấn an tinh thần, tôi khẽ khàng hỏi:

“Bác ở đâu đến đây, giọng bác không phải người vùng này?”

“Tôi ở ngoài Bắc mới vô đây hơn tháng. Đứa con gái đi làm công nhân xí nghiệp. Hai mẹ con ở trọ nên tôi đi bán kiếm thêm đồng thu nhập đỡ gánh nặng cho con”.

Tôi mời bà li nước, bà mở lòng. Ánh mắt tôi nhìn bà chăm chăm như muốn hỏi, dường như biết ý định của tôi nên bà kéo ghế thủng thẳng bắt đầu:

“Tôi đã làm cuộc sống của mình bị đảo lộn chỉ vì mưu cầu hạnh phúc, tôi yêu phải người đàn ông có gia đình và có thai, bà vợ cả cho người tạt axit nên khuôn mặt của tôi thế này đấy cô à! May là còn giữ được tính mạng để nuôi con. Từ đó tôi đi khắp nơi làm đủ thứ việc, nhưng người ngợm thế này nên ít ai thuê. May mắn có cô chủ ở Hà Nội thương tình nhận vào giúp việc. Tôi như bắt được vàng, lo cho gia chủ rất chu đáo. Nhưng ông trời sao cứ trêu ngươi, một lần ông chủ uống rượu về có ý với tôi, bị bà chủ đuổi ra khỏi nhà, tôi lại trôi dạt vào đây. Cuộc đời đôi khi chẳng nói trước được điều gì cô nhỉ! Cảm ơn cô đã lắng nghe lời chia sẽ này. Ai thấy tôi cũng như thấy người hành tinh lạ, vì khuôn mặt của tôi như thế này đây… chỉ có cô là nhìn tôi với ánh mắt thân thiện.”

Hớp thêm ngụm nước nữa, bà cất giọng như một triết lý sống:

“Trời không bao giờ đóng tất cả các cánh cửa cô nhỉ. Cảm ơn cô nhiều lắm!”

Hít thật sâu, vươn vai buông bỏ muộn phiền

Định nói với bà một câu an ủi, nhưng dường như sợ câu chuyện kéo dài sẽ chạm vào nỗi đau của quá khứ. Bà vội vàng chào rồi bước nhanh ra khỏi ghế tiếp tục con đường mưu sinh và khỏa lấp nỗi đau. Mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với hai mẹ con bà. Nhìn bóng bà liêu xiêu trong bóng chiều loang lỗ, khóe mắt chợt cay cay.

Tôi trầm mình trong dòng suy nghĩ, cuộc sống giống như canh bạc mà số phận là trò rượt đuổi bất tận. Nhấm nháp vị đắng cà phê trên đầu môi mà như cảm nhận được cay đắng trong cuộc đời.

Ngồi nghe nhạc Trịnh, nhìn cuộc sống dưới cái nhìn triết lí của nhạc sỹ, những hạt bụi trần còn vất vưởng đâu đây, sự thanh thản trong tâm hồn chưa rũ bỏ được. Nắng rón rén đậu trên vai người thiếu nữ, đôi mắt mơ màng. Gió làm hoa sưa rơi vàng trên góc phố. Nhắm mắt lại để cảm nhận bằng trái tim. Một chút thời gian thôi mà tôi nhìn thấy một số mảnh ghép cuộc sống. Góc khuất cuộc đời được phơi bày một cách lặng lẽ. Mưa lại rớt vài hạt, tôi đưa tay để cảm nhận. Chưa kịp nhận lấy thì trời hanh lên. Hít thật sâu, vươn vai bước ra phố để mặc nốt bổng vút cao trong ảo ảnh cuộc đời này.

© Phạm Thị Mỹ Liên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top