Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hẹn gặp lại em ở Mai Châu

2009-04-10 15:29

Tác giả:


Blog Việt -

"Đây là câu chuyện của ngày tôi 20 tuổi – một chút ký ức về những điều đẹp đẽ nhất trong

Mai Châu - Ảnh: Quốc Minh

cuộc sống!" - Mai Chi



Đi du lịch với lớp! Ừ thì đi, ở nhà cũng đâu có gì vui, chả phải ai cũng nói vơi tôi thời sinh viên là đẹp nhất hay sao. Vậy mà, tôi chưa tìm thấy niềm vui thực sự, từ ngày làm sinh viên tôi gặp bao nhiêu chuyện buồn.



Tôi vừa chia tay Minh - anh chàng người yêu hơn 2 năm vì anh bảo tôi không biết quan tâm đến anh, tôi cứ hay bắt anh phải theo ý mình, tôi ích kỷ, tôi độc đoán… Tôi thấy thật đau đầu quá, khi yêu tôi thì anh nói vì “anh yêu và muốn ở bên em”, còn khi chia tay sao anh nghĩ ra nhiều lí do quá, mà thật ra chỉ là

anh đã không còn yêu tôi

nữa. Bỗng dưng lúc đó tôi nghĩ đi du lịch thật là hợp với người đang thất tình, nhưng có chút gì đó hơi kỳ lạ, tôi không cảm thấy nuối tiếc lắm trong cuộc tình của hai đứa..? Tôi cố phải giữ khuôn mặt tươi cười sao cho lũ bạn cùng lớp không nhận ra mục đích thật trong chuyến đi của mình. Nộp tiền, chuẩn bị hai bộ quần áo, tôi xách balô bắt đầu chuyến đi của mình.



Đứa bạn ngồi cùng không cho tôi có thời gian nghỉ ngơi, “mày ơi nhìn kìa, đẹp quá, nhiều sương mù quá”, tôi đưa mắt vẻ mệt mỏi, phía trước là con đường cao nằm ngang triền núi, xa xa là cả một màu xanh thẫm. Hơn 8h sáng, thời tiết se lạnh, sương mù còn mờ mịt là lẽ đương nhiên, tôi thầm nghĩ đi du lịch trong tiết trời thế này thì cũng đáng công lắm. Cả đoàn xe trò chuyện, hát hò rôm rả, tôi mấp máy môi hát theo, chả hiểu sao 20 tuổi rồi mà lớp tôi vẫn chỉ có bài đồng ca muôn thủa “lớp chúng mình…rất rất vui…”, có lẽ ai cũng muốn níu giữ tuổi thơ ấu của mình bằng những bài hát thật hồn nhiên.



- Lên trên đấy có rất nhiều anh chàng tóc vàng đẹp trai, con gái lớp mình nhớ tranh thủ đấy nhé.



Giọng cô nàng lớp phó điệu đàng vừa vang lên thì đã bị anh chàng kính cận lớp tôi đốp lại:



- Con gái lớp mình cần gì là tây hay ta, cứ đẹp trai một tí là có bỏ xót đâu, cần gì tốn công nhắc nhở - Cả đoàn xe lại cười rộ.



Cả lớp tôi ở trên ngôi nhà sàn to nhìn thông ra những nhà sàn khác xung quanh. Không khí thật đẹp, nắng nhẹ, trời trong xanh, gió thổi man mát. Không cần nghỉ ngơi, giờ là không gian tự do rồi, tôi lập tức một mình rảo bước khám phá cái thị trấn nhỏ đẹp đẽ này.



Tôi lang thang dọc con đường nhỏ quanh thị trấn, cả khu du lịch Mai Châu chỉ vẻn vẹn vài chục nóc nhà sàn mà như chứa cả một thế giới thu nhỏ. Những người khách nước ngoài lững thững với chiếc máy ảnh trên tay, họ chụp lia lịa những hình ảnh động, tĩnh diễn ra trước mắt.

Mai Châu - Ảnh: Quốc Minh
Trông bộ dạng tôi với đôi mắt híp, mái tóc ngắn màu nâu, quần vải gai dài thụng, chiếc máy ảnh lủng lửng trên tay, cũng giống với một cô nàng trong đoàn khách Trung Quốc lắm. “Người Tây yêu thích Việt Nam, dĩ nhiên rồi, vì ở nước họ đâu thể nhìn thấy những mái nhà tranh…”. Tôi đưa máy ảnh lên, hướng ống kính về phía quầy hang lưu niệm, dưới ánh sáng mặt trời buổi trưa, những món đồ sáng lấp lánh lạ kỳ.

Bàn tay cứng cáp đặt lên vai tôi kèm theo giọng tiếng Anh cực chuẩn, “Excuse me!”. Tôi giật mình quay lại, trước mắt tôi là một chàng trai mắt xanh, tóc vàng, da trắng, sống mũi cao thẳng tắp. Anh ta cao hơn tôi một cái đầu nhưng có một nụ cười tỏa nắng chói chang, lẽ nào lời nói của cô nàng lớp phó đã đến lúc linh nghiệm.

“Hello, may I help you?”

Tôi đáp lại bằng câu tiếng Anh đơn giản, tôi nhìn anh ta, anh ta tỏ ra vui vẻ với câu trả lời của tôi, nhưng rồi nghĩ thế nào anh ta hướng đôi mắt xanh vào tôi rồi chuyển sang thứ tiếng Việt ngọng nghịu, anh ta muốn dùng ngôn ngữ của mảnh đất này để nói chuyện với tôi. Nhìn đôi mắt anh chàng tôi đã nghĩ mình sẽ không từ chối bất cứ điều gì nếu anh ta có lỡ lời nhờ vả. Có lẽ phụ nữ sinh ra đã mang trong mình dòng máu đa tình, tôi cũng không phải ngoại lệ.

“Áo…cái áo này”, anh ta nói và đưa cho tôi bộ váy Mông nhiều sắc màu đang được treo trên sào rồi làm một vài điệu bộ giơ máy ảnh lên xuống. “À, thì ra là muốn mình mặc bộ váy này để anh ta chụp ảnh”, tôi bật cười vì sự đường đột của anh chàng tôi chỉ vừa gặp vài phút trước, có lẽ do hơi cô đơn trong chuyến đi nên mọi việc làm đều không có quá nhiều ý nghĩa.

“No matter, I will wear it, wait for moment”, tôi cầm chiếc váy đi vào chỗ thay đồ.

Tôi tự ngắm mình trong gương, phải tự thừa nhận rằng cũng đẹp, nếu không phải vậy thì ngày xưa tôi đâu có dễ dàng lọt vào mắt anh chàng điển trai khó tính như Minh trong chuyến đi Sapa cách đây hơn 2 năm, Minh cũng đứng ngây ra khi thấy tôi mặc bộ váy mông, lúc đó anh hôn tôi và nói anh không bao giờ để tôi ra đi, vậy mà anh lại là người quay lưng trước. Kết thúc mọi tình yêu luôn thật buồn.
Ảnh: Blog tác giả

Tôi bước ra ngoài, làm điệu bộ hơi nhún nhảy, trong ánh mắt anh chàng ngoại quốc đang ngắm mình tôi lại thấy có chút gì đó hơi ngỡ ngàng. “So beautiful” – anh ta đưa máy ảnh lên bấm liên tục.

- I like become a model.

Tôi nháy mắt tinh nghịch, nếu bọn bạn nhất quỷ nhì ma biết tôi “đánh lẻ” với anh chàng đẹp trai này thì sẽ bắt tôi phải chia sẻ “chiến lợi phẩm” với chúng. Anh chàng này trở thành người bạn đồng hành mới của tôi. Mark là tên của anh. Cái tên tôi đã nhớ rất lâu rồi cũng trở thành hoài niệm.

Chúng tôi đi dọc con đường quanh các khu nhà sàn (nhưng vì chút lí do cá nhân chúng tôi phải tránh xa nhà sàn số 10, nơi có bọn bạn tôi đang ở), ngắm nhìn mọi ngõ ngách của thị trấn yên tĩnh, từ cô gái say sưa ngồi dệt vải, các em bé chân đất nô đùa hớn hở, đến màu xanh của những dãy núi phía xa, vị trong lành của không khí…Mai Châu đẹp và thơ mộng biết nhường nào, tôi và Mark cùng chụp những bức ảnh cho riêng mình, có đôi lần anh vỗ vai tôi chỉ để chỉ cho tôi nhìn khoảnh khắc mặt trời đang lấp ló sau những dám mây như một người con gái e thẹn khi gặp người yêu mình.

Mark chụp tôi trong tất cả những bộ trang phục của các cô gái dân tộc được trưng bày ở các cửa hàng, tôi quàng lên cổ Mark những dải khăn lụa mềm mại nhiều màu sắc, rồi nhìn ngắm nụ cười của Mark. Anh chàng trông giống với một diễn viên Hollywood đã có thời làm tôi mê mẩn với những tấm áp phích rán khắp nơi, Mark thoải mái và dễ gần dù chúng tôi gặp khó khăn khi trò truyện. Với người con trai mới gặp lần đầu này tôi không hề có chút lo sợ, tôi thích kiểu làm bạn chớp nhoáng này, sẽ không mang lại phiền phức, không cần biết tuổi tác, địa vị xã hội, cũng không phải mất công sức theo đuổi, không có quá khứ cũng chẳng màng đến tương lai, kiểu quen biết này thật tự nhiên và thú vị.

Chúng tôi leo núi, chui vào trong hang tối, lần đầu tiên tôi nắm tay một người con trai khác ngoài Minh đi trong bóng tối thế này, bàn tay Mark dày và ấm áp, Mark phải giữ lưng tôi cho khỏi trượt ngã, trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, khuôn mặt anh chàng kề sát khuôn mặt tôi, chỉ cần tôi chớp mắt là làn mi có thể chạm vào làn da của anh, khoảng cách đủ gần để tôi nghĩ đến một nụ hôn lãng mạn, không nhìn rõ ánh mắt của anh, hơi thở của anh phả vào mặt tôi. Rồi lại cách xa, Mark nhắc nhở tôi “Mai Chi, take care…”, rồi lại nắm chặt lấy tay tôi, những người du khách đi phía trước nhìn chúng tôi với con mắt tò mò.

Ảnh minh họa: Bloddroppe

Nếu không có buổi tối ngọt ngào hôm đó, tôi đã không nhớ đến người con trai ấy nhiều như vậy.

Mark rời khỏi đoàn khi mọi người đang say sưa ngắm các cô gái Mường nhảy múa trong điệu vũ dân tộc. Mark kéo tôi chạy khi nghe thấy tiếng gọi của cô bạn gái trong đoàn của anh, cô ta xinh và cao hơn tôi, nhưng Mark dường như không quan tâm đến điều đó lắm.

- Why didn’t you stay with them?

- Because, I want to stay with you.

Tôi kéo Mark đến bãi đất trống lớn nằm ven thị trấn, nơi đám sinh viên chúng tôi đang đốt lửa trại, chúng tôi đi bộ khá lâu, phải nhìn vào ánh áng yếu ớt hắt ra từ màn hình chiếc điện thoại để xác định hướng đi, đã đến lúc tự thú với bọn bạn về anh chàng mới quen này.

Các cô bạn của tôi vây lấy Mark, họ kéo Mark cùng nhảy múa quanh đống lửa cháy mãnh liệt, ánh mắt mấy anh chàng lớp tôi không mấy thiện cảm với Mark, các cô bạn tôi thì không có thời gian để ý đến điều đó, cô nàng lớp phó điệu đà của tôi bám chặt lấy Mark hơn cả. Tôi đã nghĩ đáng lẽ nên ngồi một góc nào đó thay vì đưa anh chàng này đến đây để bị lũ con gái lớp tôi vây lấy như vậy… tôi còn chưa khoác tay Mark than mật như thế, quả là con gái thế kỷ 21. Ý thức muốn độc quyền bỗng trỗi dậy, dù sao tôi cũng là người khám phá ra anh chàng này, tôi phải là người có nghĩa vụ “bảo vệ” anh ta. Tôi làm bộ mặt buồn buồn không thèm nhìn bọn người đang nhảy múa ấy nữa. Mark buông tay khỏi vòng tròn đang nhảy múa và đến ngồi bên tôi, dưới ánh lửa bập bùng tôi thấy mặt mình nóng ran, và thấy mình đang “nóng” thật bởi Bàn tay Mark đã vòng ra ôm tôi từ phía sau, mái tóc ngắn của anh chạm vào má tôi.

Tiếng ồn ào của đám đông sinh viên cứ lớn dần lên, đống lửa sáng rực giữa bầu trời Mai Châu đen thẳm, âm thanh chát chúa của hai chiếc loa thùng với công suất cực lớn càng khuấy động bầu không khí vốn đã hăng say. Tôi không thể nghe thấy Mark nói gì và Mark cũng vậy, chúng tôi phải ghé sát vào tai nhau và “hét”.

“I’m so happy”, Mark ghé sát vào tai tôi.

 “Me too”, tôi ghé sát hơn vào Mark. Lần này thì làn mi tôi chạm vào da mặt Mark thật, có chút gì hơi phiêu vào một buổi tối nhiều cảm xúc thế này, tôi vội quay đi chỗ khác. Đã rất lâu rồi tôi không có cảm giác hồi hộp khi ngồi gần một người con trai, anh ta đang ở rất gần, không cần giang tay ra tôi cũng có thể chạm tới.

Tôi uống rượu cần trong niềm thích thú lần đầu tiên được thưởng thức thứ rượu có hương vị ngọt nồng mà chan chát này, tôi nhăn mặt, Mark cũng nhăn mặt. Dưới sự cổ vũ của lũ bạn, tôi lấy một hơi dài và uống thêm nhiều ngụm rượu lớn, Mark cũng cầm chắc chiếc cần của mình và uống với tất cả sự nhiệt tình, tôi tin mình sẽ thắng Mark.

Ký ức duy nhất tôi còn nhớ là tấm lưng vững chắc của một người con trai đã cõng mình trong những bước đi xiêu vẹo, nụ hôn đượm mùi chát của rượu cần còn vương, vòng tay ôm chặt, mùi nước hoa thoang thoảng hòa với mùi của sương đêm, mùi của Mark.

- I will remember tonight…

Tôi đã nghe thấy câu nói ấy.
Ảnh minh họa: oprisco

Tôi thức dậy khi đã xế trưa, mặt trời vẫn chói chang, mọi người đều đang chuẩn bị đồ đạc để lên xe, kết thúc ba ngày du lịch đầu xuân ngắn ngủi.

Bất chấp tiếng gọi của mấy đứa bạn, tôi chạy đến nhà sàn của Mark, cả nhà sàn im ắng. Bà chủ nhà trong chiếc váy dài đang dọn những tấm chăn đệm ngẩng lên khi tôi hỏi, “mấy người khách tây đi lâu rồi, do lịch trình thay đổi nên họ phải về sớm”. Mark biến mất mà không một lời từ biệt, câu chuyện của chúng tôi thoáng qua như một giấc mơ, người con trai và nụ hôn đêm qua không hề có thật. Tôi bước đi chậm chạp về nhà sàn của mình, dưới bóng dừa xanh, tiếng những đoàn khách mới đến ồn ã, tôi đã phiêu đủ cho một chuyến đi với những kỷ niệm thật ngọt ngào. Vậy mà giờ, vì lẽ gì không cảm thấy vui.

Xe của chúng tôi chuyển bánh, vẫn tiếng cười bàn luận rôm rả của lũ bạn, cô nàng lớp phó điệu đà đang kể về một nỗi tiếc nhớ nào đó. Nóc những ngôi nhà sàn nhấp nhô xa dần rồi mất hút, chỉ còn một màu xanh bất tận, tôi biết mình sẽ rất nhớ nơi này, nhớ trong nỗi thất vọng tràn trề.

Ảnh minh họa: mijnnaamis
... Ba tháng sau chuyến đi, cuộc sống lại trở về guồng quay cũ, chới với, bấp bênh ở thành phố ngột ngạt không có bóng những nóc nhà sàn, không có núi xanh mây trắng, chỉ có tiếng còi xe inh ỏi và khói bụi mịt mù.

Tôi loay hoay với phong bì thư dày cộp gửi về theo đường quốc tế, bì thư ghi rõ địa chỉ người nhận là tôi. Nhìn, nắn, ngắm và ngờ ngợ. Tôi lấy kéo cắt đường vuông góc duy nhất, cẩn thận đổ tất cả những thứ có trong phong bì xuống bàn…

Những tấm ảnh của tôi trong những bộ trang phục dân tộc khác nhau, những phút ngớ ngẩn với đôi mắt híp, bộ mặt ngờ nghệch, một cái thoáng cau mày, bộ mặt suy tư mà tôi không hề hay biết mình bị chụp. Tôi cầm tấm thiếp nhỏ với nét chữ viết tay xiêu vẹo lẫn trong đống ảnh, trong đó có một bức ảnh của anh, ghi rõ tên tuổi và địa chỉ.

“Mark kendy, 19, …”

Không biết có phải vì từ lâu rồi tôi không được nhận món quà có ý nghĩa đến vậy nên khóc nức nở như một đứa trẻ. Có lẽ anh đã phải cố gắng lắm mới viết được bức thư bằng tiếng Việt mà không sai một lỗi chính tả nào.

Hai ngày bên em anh thật sự rất vui. Anh vẫn muốn gặp lại em một lần nữa. Nếu gặp nhau lần nữa, em muốn chúng mình gặp nhau ở đâu? Còn anh, anh muốn gặp lại em ở Mai Châu, nơi anh nhìn thấy em lần đầu tiên”…
  • Mai Chi
P/S: Trong một chuyến đi dù ngắn ngủi, với một người thất tình như tôi Mark là món quà vô giá nhất, Mark khiến tôi không cảm thấy cô đơn, lạc lõng, Mark chân thật và tình cảm hơn so nhiều người dù tôi đã chơi với họ từ rất lâu. Tôi cất bì thư của Mark vào một chiếc hộp chuyên đựng kỷ vật.

Đó là câu chuyện của ngày tôi 20 tuổi. Từ lúc đó đến bây giờ tôi chưa gặp lại Mark, cũng chưa gặp lại Minh thêm một lần nào nữa, tôi cũng chưa quay lại Mai Châu, nếu gặp lại Mark lần nữa tôi sẽ kể cho các bạn cùng nghe...

  • Gửi từ Blog Linger - Thời gian thay đổi nhưng con người không thay đổi!

 

Cảm nhận của bạn đọc:

Ho ten: Thanh Nga
Dia chi: DHSP Hà Nội
Email: mimoda_tn88@yahoo.com
Noi dung: 20 tuổi ......Có bao điều để nói đúng không bạn.Đọc những dòng tâm sự của bạn tôi cảm nhận thấy chắc hẳn bạn là cô gái rất lãng mạn ,đa sầu đa cảm.Trong khung cảnh tuyệt vời của núi rừng Mai Châu,với một người con trai xa lạ kia trái tim đã rung lên những cung bậc cảm xúc thật khó tả .Cuộc đời là những chuyên đi và sự gặp gơ ấy là duyên kỳ ngộ.Tôi rất hiểu cho tâm trạng của bạn.Vì tôi cũng là một người đa sầu đa cảm.20 tuổi tôi đang có một tình yêu đẹp.Không biết rằng tình yêu của mình có cập bến thời gian hay không nhưng mỗi sớm mai thức dậy tôi thật hạnh phúc khi biết mình đang có một tình yêu...

Ho ten: baby
Dia chi: hà nội
Tieu de: cảm động
Noi dung: cảm ơn bạn đã cho tôi thấy giây phút đẹp đẽ và hạnh phúc . dù nó rất ngắn ngủi nhưng rất ý nghĩa ! chúc bạn luôn hạnh phúc !

Ho ten: nhi’m
Dia chi: Ha giang
Email: thienduongxanhlamma@yahoo.com
Tieu de: bài viết thật hay
Noi dung: Cám ơn Bạn về 1 câu chuyện thật hay. Là nỗi nhớ, là kỉ niệm, là khoảng lặng trong tiềm thức về 1 miền xa xôi...

Ho ten: Sông
Dia chi: HN
Email: song34@yahoo.com
Tieu de: Thanks
Noi dung: “Hai ngày bên em anh thật sự rất vui. Anh vẫn muốn gặp lại em một lần nữa. Nếu gặp nhau lần nữa, em muốn chúng mình gặp nhau ở đâu? Còn anh, anh muốn gặp lại em ở Mai Châu, nơi anh nhìn thấy em lần đầu tiên”…

Ho ten: Yến Nhi
Email: mienggoicodon@yahoo.com.vn
Tieu de: Một câu chuyện tình
Noi dung: Mình rất mong bạn sẽ sớm gặp lại Mark và kể tiếp câu chuyện này, bạn thật là một cô gái lãng mạn. Và mình thích điều đó.

Ho ten: thuyphamhanh
Email: heo2210
Noi dung: Thật lãng mạn! Chúc 2 bạn gapự lại nhau và mãi mãi hạnh phúc! 
Ho ten: Đỗ Trang Hạ
Dia chi: Hà Nội
Noi dung: Một câu chuyện đầy cảm xúc! Có thể rồi đây cuộc sống khó cho chúg ta có cơ hội gặp lại được những người bạn như vậy giữa đời thường. Hãy trân trọng và giữ những cảm xúc đó mãi mãi bạn nhé!

Ho ten: July
Dia chi: TPHCM
Tieu de: Duyên phận !
Noi dung: Đôi đó trong cuộc sống chỉ một chút thóang qua thôi cũng đủ rung lên những cung bậc yêu thương thật ngọt ngào và khó quên ! Một chút duyên, một chút phận hòa quyện vào nhau tạo nên "kỳ tích" cho cái được gọi là "tình cờ anh đến bên em" .

Ho ten: BM
Dia chi: ĐHKTQ
Email: hungvuongfashion@yahoo.com
Tieu de: đồng cảm
Noi dung: đã lâu lắm rồi tôi mới đọc một câu chuyện, mà đọc được hết từ đầu đến cuối như câu chuyện ngắn này, cảm ơn bạn.Có những kỷ niệm thoáng qua nhưng đi theo ta cả cuộc đời. Tôi luôn tâm niệm đàn ông luôn luôn ý chí vững vàng và tình cảm thì mênh mang, nó luôn có đối lập đôi khi không tranh đấu được, chỉ biết tôn thờ cái gì đã có. Nhân đây tôi cũng tặng bạn một phần cuối của bài thơ: điều ước tuổi hai mươi mà tôi viết lâu lắm rồi: ...... Cho thời gian ở trở lại với thời gian. em ước đi cho tuổi mới xốn sang cho lửa hạ dồn vui nơi khoé mắt cho mảnh trời riêng em bắt gặp Co hai mươi ngọn nến đi về Em ước gì cho tuổi mới hai mươi Cho anh gửi chút niềm riêng vào đó...

Ho ten: lyly
Dia chi: HV NH
Email: ngoi_sao_co_don_9187@yahoo.com
Tieu de: điều đẹp đẽ trong cuộc sống
Noi dung: đúng là không phải bên nhau lâu đã bằng người mình chỉ gặp trong một vài ngày, tình yêu luôn kỳ diệu như vậy.

Ho ten: Smoothsea
Tieu de: Câu chuyện lãng mạn
Noi dung: Câu chuyện bạn kể thật lãng mạn. Tôi thích nhất đoạn kể bạn và Mark gặp nhau, gặp nhau thật tình cờ và lãng mạn. Tôi thích kiểu gặp nhau như thế. Mong bạn và Mark sẽ gặp lại bạn nhé. Chúc bạn luôn hạnh phúc.

Ho ten: Hoàng Ngọc Hiển
Dia chi: Tân Phú, Đồng Xoài, Bình Phước
Email: hoangngochien75@yahoo.com
Tieu de: Cảm ơn Mai Chi!
Noi dung: Được chia sẻ chuyện tình tuổi 20 mươi của Mai Chi, trong ký ức tôi, núi rừng, cây cỏ Mai Châu chợt hiện về thơ mộng hơn bao giờ hết. Cảm ơn Mai Chi nhé! Trong vòng xoáy nghiệt ngã của cuộc sống thường nhật, ký ức Mai Châu với Mai Chi có lẽ là liều thuốc bổ tinh thần vô giá!? Và hình như tôi cũng có chung cảm giác ấy! Hẹn gặp Mai Chi tại căn nhà sàn số 20 nhé!

Ho ten: trần thị hằng
Dia chi: cao đẳng Bách Khoa Hưng Yên
Email: hangbkqtkd@gmail.com
Noi dung: Mình thấy rất cảm động.Dù ngắn ngủi nhưng đó là một kỷ niệm thật đẹp!

Ho ten: Ngọc
Dia chi: Ha Nôi
Email: bichngoc956081@yahoo.com
Noi dung: “Hai ngày bên em anh thật sự rất vui. Anh vẫn muốn gặp lại em một lần nữa. Nếu gặp nhau lần nữa, em muốn chúng mình gặp nhau ở đâu? Còn anh, anh muốn gặp lại em ở Mai Châu, nơi anh nhìn thấy em lần đầu tiên”… Dòng thư này của Mark gửi cho bạn thực sự đem đến cho tôi nhiều cảm xúc,và thực sự thì tôi muốn bạn gặp lại Mark rất rất nhiều chứ ko phải như là kết thúc như thế.

Ho ten: be nhoc- dã tràng
Dia chi: tphcm
Email: demmuavisaobang56127@yahoo.com
Tieu de: duyên
Noi dung: Có nhiều chuyến đi vô tình làm cho mình có thêm nhièu nỗi nhớ! Tôi cũng đã có những chuyến đi xa, những buổi sương giăng, mây phủ, khung cảnh dường như thơ mộng hơn. Hai năm, thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ lại những ngày ở tây Bắc lòng tôi cũng có những cảm xúc riêng. Ở nơi đó kỷ nệm hiện về khi nỗi nhớ trong lòng bỗng chênh vênh. Câu chuyện của tôi cũng gần như câu chuyện của tác giả. Đã lâu tôi cũng không gặp lại con người ấy.... thời gian trôi đi, lòng người với bao ngổn ngang nhugn trong tận sâu thẳm tâm hồn tôi vẫn mong một ngày nào đó gặp lại "bạn" một người chỉ gặp trong một ngày... Không mong đợi, tát cả như một giấc mơ, bâng khuâng...người đã xa xưa....trái tim đã phiền muộn...chìm vào tiếng kèn lá của người Thái....tiếng mưa của rừng núi.... Cầu chúc cho "..."người tôi gặp thoáng qua cuộc đời của tôi những niềm vui và hạnh phúc nhất! Sẽ không là gì hết nhưng là tấ cả niềm vui và nỗi buồn sẽ mãi đẹp trong lòng tôi và của "..." . Kỷ niệm mãi là kỷ niệm.... Sài Gòn nắng lắm mưa cũng nhiều đến thế đấy...Giữ gìn sức khoẻ nhé! Hẹn gặp lại ở Tây Bắc...nơi lần đầu chúng ta gặp nhau!...

Ho ten: thu hòa
Dia chi: dai hoc su pham ha noi
Email: thuhoa89n2yahoo.com
Tieu de: that la cam dong
Noi dung: Thật là xúc động khi đọc xong câu chuyện của chị.,tuy nó hơi buồn nhưng lại rất có ấn tương.Sao chị ko gặp lại người ấy chứ?

Ho ten: Hoa hông trăng87"ĐT0T"
Tieu de: Nhớ về nơi ấy "mai châu".
Noi dung: Thân! Chị ơi câu truyện lang man quá! ."uh chị a! sao chi không găp lại người ấy . câu truyện tuổi 20".thật sự rất đẹp .mai châu kỷ niệm thật đáng nhớ phải không chi?  Em xin chúc chi sống thật hạnh phúc va có thật nhiều niềm zui .Cuộc sống  đã trở nên giản dị hơn khi đọc câu truyên của chi "bình dị và chân thật "mong ngày mới lại đến tương lai còn ở phiá trước .ta hãy sống hết mình cho ngày hôm nay.thank !

Ho ten: Gã lang thang
Dia chi: Hà Nội
Tieu de: Nhớ kỷ niệm
Noi dung: Đọc từng dòng chữ bạn viết tôi giật mình vì nghĩ bạn đang viết về tôi. Đã 1 năm rồi kể từ ngày đó, trong đoàn du lịch lớp tôi có 1 vài vị khách mời và em là người để lại ấn tượng cho tôi từ cái nhìn đầu tiên. Rồi những buổi đi dạo bình minh, những đêm lửa trại, những tối ngồi cạnh nhau, những ánh mắt ngây thơ, những cái nắm tay... chỉ dừng lại ở mức thế thôi nhưng đó là những kỷ niệm thật đẹp, thật đẹp mà tôi ko bao giờ quên....


 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

back to top