Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy mở lòng để cô đơn không còn là của riêng bạn

2015-05-05 09:20

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Xuân, hạ, thu, đông tôi kể bạn nghe về cô đơn. Như một nốt nhạc trầm trong bài ca bất tận. Còn bạn thì sao? Bạn muốn kể tôi nghe không, câu chuyện riêng của bạn? Có thể ta sẽ gặp nhau ở một quán quen, cùng uống một tách cà phê đắng quên không bỏ thêm đường. Bạn nói với tôi về cô đơn, nhẹ nhàng, trầm lặng. Hãy mở lòng để cô đơn không còn là riêng bạn. Hãy để cô đơn phai mờ theo năm tháng.

***

Cô đơn là gì mà ai cũng phải giấu? Có người giấu nó nơi ánh mắt, có người giấu nó nơi nụ cười.

Lại gần đây, tôi sẽ kể bạn nghe về cô đơn.

Mùa xuân, cô đơn của những kẻ xa nhà.

Những kẻ xa nhà luôn cảm thấy cô đơn quanh năm suốt tháng. Nhưng có lẽ cô đơn nhất là vào mùa xuân. Mùa xuân,tôi thường nghĩ tới Tết.

Tôi có một thằng bạn, đã hai năm ở đất Hà Thành không về quê ăn Tết. Không phải vì không mua được vé xe, không phải vì không muốn về nhà, chỉ đơn giản Tết đến, công việc làm thêm cũng nhiều hơn. Tôi thường bảo nó:

''Về quê đi mày. Ra tết rồi kiếm nhiều việc làm thêm khác. Tiền thì lúc nào kiếm chẳng được nhưng nhà thì nhất định phải về''.

Nó lại trả lời tôi bằng cái giọng buồn thiu:

''Muốn lắm chứ. Muốn về nhà xem mẹ đã chuẩn bị tết đến đâu. Muốn về cùng mấy đứa em gói bánh chưng mua sắm tết. Nhưng mày biết không, nhà tao nghèo lắm. Tao lại là anh cả trong nhà. Tết đến cũng dễ dàng kiếm việc làm thêm, kiếm thêm chút tiền gửi về nhà cho mẹ sắm tết. Công việc làm đến 30 Tết, cũng muốn về nhà nhưng lại hết sạch vé xe. Nhà tao ở xa lắm, mày biết mà...''

mở lòng

Những lúc đấy tôi thường muốn hét lên với cuộc đời. Sao lại bất công đến thế? Ai hiểu được cảm giác cô đơn của những kẻ xa nhà, cái cô đơn như thấm sâu vào xương tuỷ. Có lúc, nó bảo với tôi:

“Năm nay tao sẽ về nhà mày ạ!”

Tôi thường cười cười vỗ vai nó. Nhưng tôi không dám nói với nó:

“Mày biết mày nói câu này bao lần rồi không?”

Tôi biết, tự dưng cảm thấy mình cô đơn đến lạ. Bất chợt tôi lại nhớ đến vài dòng thơ đã đọc được ở trên mạng :

“Phố thị ồn ào sao u ám quá mẹ ơi!

Đường chật như nêm vẫn không thể làm lòng người thấy ấm

Con thèm bữa cơm nhà với dưa cà muối mắm

Thèm nghe tiếng mẹ rầy thèm lắm anh mắt cha”.

Trên Trái Đất này có bao nhiêu kẻ xa nhà? Mỗi người đều cô đơn theo một cách khác nhau. Đây chỉ là câu chuyện cô đơn của một người trong vô vàn những câu chuyện cô đơn khác. Nếu bạn cũng có một câu chuyện, hãy kể cho tôi nghe dù chỉ là một chút...

Mùa hạ, cô đơn của những kẻ yêu đơn phương.

Khi tôi cầm trên tay cuốn ''Cô đơn trên mạng''. Một người bạn đã nói với tôi

“Bạn biết cô đơn có vị gì không?”

“Hãy thử thích một người không thích bạn!”

Câu chuyện của cô gái ấy đơn giản lắm. Cô thích người bạn thân của mình nhưng tình cảm đó sẽ bị lãng quên theo vết thời gian. Phải chăng ai yêu đơn phương mới hiểu cô đơn nhất là khi nào? Và cô ấy đã kể tôi nghe một thời để nhớ...

Hà Nội, tháng 7, một ngày trước bão. Những đám mây đen kéo nhau vây kín cả bầu trời. Những cơn gió kéo theo những lớp bụi trên đường hoà vào không khí.

Cô vội kéo lại chiếc mũ, nhanh chóng đạp xe về nhà. Nếu không nhanh, cơn mưa kia sẽ đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Bất chợt điện thoại rung lên, một đoạn bài hát quen thuộc:

''Thành phố bé thế thôi
Mà tìm hoài chẳng được
Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người
Thành phố bé đến thế thôi
Mà tìm hoài không thấy
Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình”.


Là số anh. Cô ấn nút nghe. Tiếng anh như hét lên trong điện thoại ,kích động và sung sướng

“Cô ấy đồng ý làm bạn gái tớ rồi. Ôi! Tớ vui chết mất”.

Anh còn nói: “Cám ơn cậu đã ủng hộ tớ. Cậu là người đầu tiên tớ thông báo tin vui này đấy”.

Cô như chết lặng.

Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh cô ấy đứng bên cạnh chiếc xe đạp trắng với chiếc ô chưa kịp mở. Cô đứng đó, mặc cho cơn mưa mùa hạ thấm dần vào da thịt. Cô đứng đó, mắt nhìn xa xăm, vô định. Cô đứng đó, một mảng cô đơn...

Còn gì cô đơn hơn khi người mình thích lại yêu một người khác. Cô đơn của những kẻ yêu đơn phương giống như bầu trời trước bão. U ám, không một sắc màu. Đây chỉ là câu chuyện nhỏ trong vô vàn câu chuyện yêu đơn phương khác. Nếu bạn cũng có một câu chuyện, hãy kể tôi nghe dù chỉ là một chút...

cô đơn

Mùa thu, cô đơn của những kẻ thất tình.


Tại sao tôi lại kể bạn nghe về mùa thu, về cô đơn của những kẻ thất tình?

Đơn giản mùa thu, mùa cưới. Đám cưới diễn ra khắp mọi nơi, những kẻ thất tình lại thấy mình cô đơn đến lạ. Tôi có một người anh khoá trên có một cuộc tình kéo dài 4 năm. Nhưng kết quả của nó không phải hai chữ kết hôn mà lại là hai chữ chia tay. Họ chia tay nhau bởi lí do đơn giản chỉ là không hợp. Có lúc tôi từng nghĩ không hợp ư? Không hợp mà có thể yêu nhau dài lâu đến thế? Nhưng cuộc đời luôn tồn tại những điều bất ngờ, hai người cùng đi chung một con đường lại bất ngờ mỗi người một ngả. Anh nhìn mùa thu, mùa cưới. Nhìn lại bản thân chỉ hai chữ cô đơn. Anh đã từng tâm sự với tôi :

''Em biết thất tình cô đơn thế nào không? Anh vẫn còn yêu cô ấy, rất nhiều nhưng cô ấy không còn yêu anh nữa. Bạn bè anh đã có đứa lấy chồng, hôm nay gửi anh thiệp cưới. Ôi! Anh ghét mùa thu, ghét bị thất tình''.

Tôi từng định nói vô vàn lời an ủi. Nhưng có tác dụng không? Có lẽ chỉ có thời gian mới làm được điều đó. Thời gian làm con người ta quên đi nhiều thứ, quên đi nhiều người.

Bạn thấy cô đơn của những kẻ thất tình không? Sao tôi thấy lòng mình buồn lạ... Nếu bạn cũng có một câu chuyện muốn kể, hãy kể cho tôi nghe….

Mùa đông, cô đơn của những kẻ độc thân.

Những kẻ độc thân như tôi chẳng hạn, cứ đến mùa đông lại thấy nỗi cô đơn sao mà dai dẳng.

Những lúc trên đường đông, bất chợt nhìn thấy những đôi yêu nhau trao nhau những cái nắm tay,những cái ôm ấm áp. Nhìn lại mình,một mảng cô đơn. Rồi vô tình đạp xe qua những quán cà phê ấm cúng,nhìn qua lớp kính trong suốt thấy những đôi yêu nhau đang ngồi trò chuyện. Tôi lại tự hỏi, liệu mình phải độc thân đến bao giờ?

Mùa đông đến đem theo cái giá rét thấm dần vào da thịt, cũng mang đến cái lạnh giá xuyên thấu tâm hồn. Đời người độc thân có mấy mùa cô đơn? Mùa đông ơi, xin đừng đến...

Bất chợt tôi nhớ đến vài dòng thơ mà tôi vô tình đọc được:

“Bất chợt đông về trên phố khuya.
Ta thấy lạnh những tâm hồn đơn lẻ.
Nếu có lẽ dòng đời không hối hả.
Để vô tình ta bị lạc mất nhau”.

Xuân, hạ, thu, đông tôi kể bạn nghe về cô đơn. Như một nốt nhạc trầm trong bài ca bất tận. Còn bạn thì sao? Bạn muốn kể tôi nghe không, câu chuyện riêng của bạn? Có thể ta sẽ gặp nhau ở một quán quen, cùng uống một tách cà phê đắng quên không bỏ thêm đường. Bạn nói với tôi về cô đơn, nhẹ nhàng, trầm lặng. Hãy mở lòng để cô đơn không còn là riêng bạn. Hãy để cô đơn phai mờ theo năm tháng.


© Phạm Thị Kim Anh – blogradio.vn


Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top