Hãy mở lòng để cô đơn không còn là của riêng bạn
2015-05-05 09:20
Tác giả:
blogradio.vn - Xuân, hạ, thu, đông tôi kể bạn nghe về cô đơn. Như một nốt nhạc trầm trong bài ca bất tận. Còn bạn thì sao? Bạn muốn kể tôi nghe không, câu chuyện riêng của bạn? Có thể ta sẽ gặp nhau ở một quán quen, cùng uống một tách cà phê đắng quên không bỏ thêm đường. Bạn nói với tôi về cô đơn, nhẹ nhàng, trầm lặng. Hãy mở lòng để cô đơn không còn là riêng bạn. Hãy để cô đơn phai mờ theo năm tháng.
Cô đơn là gì mà ai cũng phải giấu? Có người giấu nó nơi ánh mắt, có người giấu nó nơi nụ cười.
Lại gần đây, tôi sẽ kể bạn nghe về cô đơn.
Mùa xuân, cô đơn của những kẻ xa nhà.
Những kẻ xa nhà luôn cảm thấy cô đơn quanh năm suốt tháng. Nhưng có lẽ cô đơn nhất là vào mùa xuân. Mùa xuân,tôi thường nghĩ tới Tết.
Tôi có một thằng bạn, đã hai năm ở đất Hà Thành không về quê ăn Tết. Không phải vì không mua được vé xe, không phải vì không muốn về nhà, chỉ đơn giản Tết đến, công việc làm thêm cũng nhiều hơn. Tôi thường bảo nó:
''Về quê đi mày. Ra tết rồi kiếm nhiều việc làm thêm khác. Tiền thì lúc nào kiếm chẳng được nhưng nhà thì nhất định phải về''.
Nó lại trả lời tôi bằng cái giọng buồn thiu:
''Muốn lắm chứ. Muốn về nhà xem mẹ đã chuẩn bị tết đến đâu. Muốn về cùng mấy đứa em gói bánh chưng mua sắm tết. Nhưng mày biết không, nhà tao nghèo lắm. Tao lại là anh cả trong nhà. Tết đến cũng dễ dàng kiếm việc làm thêm, kiếm thêm chút tiền gửi về nhà cho mẹ sắm tết. Công việc làm đến 30 Tết, cũng muốn về nhà nhưng lại hết sạch vé xe. Nhà tao ở xa lắm, mày biết mà...''

Những lúc đấy tôi thường muốn hét lên với cuộc đời. Sao lại bất công đến thế? Ai hiểu được cảm giác cô đơn của những kẻ xa nhà, cái cô đơn như thấm sâu vào xương tuỷ. Có lúc, nó bảo với tôi:
“Năm nay tao sẽ về nhà mày ạ!”
Tôi thường cười cười vỗ vai nó. Nhưng tôi không dám nói với nó:
“Mày biết mày nói câu này bao lần rồi không?”
Tôi biết, tự dưng cảm thấy mình cô đơn đến lạ. Bất chợt tôi lại nhớ đến vài dòng thơ đã đọc được ở trên mạng :
“Phố thị ồn ào sao u ám quá mẹ ơi!
Đường chật như nêm vẫn không thể làm lòng người thấy ấm
Con thèm bữa cơm nhà với dưa cà muối mắm
Thèm nghe tiếng mẹ rầy thèm lắm anh mắt cha”.
Trên Trái Đất này có bao nhiêu kẻ xa nhà? Mỗi người đều cô đơn theo một cách khác nhau. Đây chỉ là câu chuyện cô đơn của một người trong vô vàn những câu chuyện cô đơn khác. Nếu bạn cũng có một câu chuyện, hãy kể cho tôi nghe dù chỉ là một chút...
Mùa hạ, cô đơn của những kẻ yêu đơn phương.
Khi tôi cầm trên tay cuốn ''Cô đơn trên mạng''. Một người bạn đã nói với tôi
“Bạn biết cô đơn có vị gì không?”
“Hãy thử thích một người không thích bạn!”
Câu chuyện của cô gái ấy đơn giản lắm. Cô thích người bạn thân của mình nhưng tình cảm đó sẽ bị lãng quên theo vết thời gian. Phải chăng ai yêu đơn phương mới hiểu cô đơn nhất là khi nào? Và cô ấy đã kể tôi nghe một thời để nhớ...
Hà Nội, tháng 7, một ngày trước bão. Những đám mây đen kéo nhau vây kín cả bầu trời. Những cơn gió kéo theo những lớp bụi trên đường hoà vào không khí.
Cô vội kéo lại chiếc mũ, nhanh chóng đạp xe về nhà. Nếu không nhanh, cơn mưa kia sẽ đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Bất chợt điện thoại rung lên, một đoạn bài hát quen thuộc:
''Thành phố bé thế thôi
Mà tìm hoài chẳng được
Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người
Thành phố bé đến thế thôi
Mà tìm hoài không thấy
Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình”.
Là số anh. Cô ấn nút nghe. Tiếng anh như hét lên trong điện thoại ,kích động và sung sướng
“Cô ấy đồng ý làm bạn gái tớ rồi. Ôi! Tớ vui chết mất”.
Anh còn nói: “Cám ơn cậu đã ủng hộ tớ. Cậu là người đầu tiên tớ thông báo tin vui này đấy”.
Cô như chết lặng.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh cô ấy đứng bên cạnh chiếc xe đạp trắng với chiếc ô chưa kịp mở. Cô đứng đó, mặc cho cơn mưa mùa hạ thấm dần vào da thịt. Cô đứng đó, mắt nhìn xa xăm, vô định. Cô đứng đó, một mảng cô đơn...
Còn gì cô đơn hơn khi người mình thích lại yêu một người khác. Cô đơn của những kẻ yêu đơn phương giống như bầu trời trước bão. U ám, không một sắc màu. Đây chỉ là câu chuyện nhỏ trong vô vàn câu chuyện yêu đơn phương khác. Nếu bạn cũng có một câu chuyện, hãy kể tôi nghe dù chỉ là một chút...

Mùa thu, cô đơn của những kẻ thất tình.
Tại sao tôi lại kể bạn nghe về mùa thu, về cô đơn của những kẻ thất tình?
Đơn giản mùa thu, mùa cưới. Đám cưới diễn ra khắp mọi nơi, những kẻ thất tình lại thấy mình cô đơn đến lạ. Tôi có một người anh khoá trên có một cuộc tình kéo dài 4 năm. Nhưng kết quả của nó không phải hai chữ kết hôn mà lại là hai chữ chia tay. Họ chia tay nhau bởi lí do đơn giản chỉ là không hợp. Có lúc tôi từng nghĩ không hợp ư? Không hợp mà có thể yêu nhau dài lâu đến thế? Nhưng cuộc đời luôn tồn tại những điều bất ngờ, hai người cùng đi chung một con đường lại bất ngờ mỗi người một ngả. Anh nhìn mùa thu, mùa cưới. Nhìn lại bản thân chỉ hai chữ cô đơn. Anh đã từng tâm sự với tôi :
''Em biết thất tình cô đơn thế nào không? Anh vẫn còn yêu cô ấy, rất nhiều nhưng cô ấy không còn yêu anh nữa. Bạn bè anh đã có đứa lấy chồng, hôm nay gửi anh thiệp cưới. Ôi! Anh ghét mùa thu, ghét bị thất tình''.
Tôi từng định nói vô vàn lời an ủi. Nhưng có tác dụng không? Có lẽ chỉ có thời gian mới làm được điều đó. Thời gian làm con người ta quên đi nhiều thứ, quên đi nhiều người.
Bạn thấy cô đơn của những kẻ thất tình không? Sao tôi thấy lòng mình buồn lạ... Nếu bạn cũng có một câu chuyện muốn kể, hãy kể cho tôi nghe….
Mùa đông, cô đơn của những kẻ độc thân.
Những kẻ độc thân như tôi chẳng hạn, cứ đến mùa đông lại thấy nỗi cô đơn sao mà dai dẳng.
Những lúc trên đường đông, bất chợt nhìn thấy những đôi yêu nhau trao nhau những cái nắm tay,những cái ôm ấm áp. Nhìn lại mình,một mảng cô đơn. Rồi vô tình đạp xe qua những quán cà phê ấm cúng,nhìn qua lớp kính trong suốt thấy những đôi yêu nhau đang ngồi trò chuyện. Tôi lại tự hỏi, liệu mình phải độc thân đến bao giờ?
Mùa đông đến đem theo cái giá rét thấm dần vào da thịt, cũng mang đến cái lạnh giá xuyên thấu tâm hồn. Đời người độc thân có mấy mùa cô đơn? Mùa đông ơi, xin đừng đến...
Bất chợt tôi nhớ đến vài dòng thơ mà tôi vô tình đọc được:
“Bất chợt đông về trên phố khuya.
Ta thấy lạnh những tâm hồn đơn lẻ.
Nếu có lẽ dòng đời không hối hả.
Để vô tình ta bị lạc mất nhau”.
Xuân, hạ, thu, đông tôi kể bạn nghe về cô đơn. Như một nốt nhạc trầm trong bài ca bất tận. Còn bạn thì sao? Bạn muốn kể tôi nghe không, câu chuyện riêng của bạn? Có thể ta sẽ gặp nhau ở một quán quen, cùng uống một tách cà phê đắng quên không bỏ thêm đường. Bạn nói với tôi về cô đơn, nhẹ nhàng, trầm lặng. Hãy mở lòng để cô đơn không còn là riêng bạn. Hãy để cô đơn phai mờ theo năm tháng.
© Phạm Thị Kim Anh – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.