Hạnh phúc vẫn còn đủ chỗ cho ta
2013-10-22 08:25
Tác giả:
Cũng đã chẳng còn nhớ rằng bao lâu rồi không còn đủ những con chữ để viết ra những thứ trong cái đầu bé nhỏ, quay cuồng trong suy nghĩ, trong mớ cảm xúc hỗn độn. Không đủ ngôn từ, không đủ bình tĩnh gõ gõ... tất cả chỉ là những con chữ rời rạc không chút xúc cảm với những sợi noron thần kinh như căng ra như những sợi dây đàn lên quá tay của người chơi nhạc mất kiểm soát. Chai lì trong chính cái thân thuộc…mất dần mất dần sự diễn đạt với chính bản thân ...Viết - Xóa - Viết - Xóa ...
Bao lâu rồi không can đảm để nhìn lại tất cả những sóng gió biến cố trong đời mình, bao lâu rồi không bỏ mặc cái gọi là thực tại mà chỉ gặm nhấm lại tất cả những cái đã qua? Niềm đau, hạnh phúc, rạn vỡ... Để đối mặt?
Bao lâu rồi dám là chính mình, bỏ mặc tất cả và chỉ ngồi sụp xuống mà khóc - khóc như một đứa trẻ lạc đường bơ vơ.
Bao lâu ta không tự lang thang trên những con đường chẳng còn xa lạ, những con đường mà mỗi giây mỗi phút đi qua ta nhìn thấy mình đã từng cười, từng khóc, từng chai sạn tại đó như thế nào.
Bao lâu rồi không vào một quán cafe tìm vào góc nhỏ lặng lẽ lắng nghe những giai điệu, mông lung ngắm nhìn mọi thứ và NGẪM?
Bao lâu rồi cứ cố tìm lối thoát trong cái mớ hỗn độn rối vò mà vốn dĩ chả có cách nào có thể toàn vẹn?

Chẳng bao giờ là không còn sự lựa chọn, chỉ là bản thân có dám một lần nữa can đảm lựa chọn hay không. Đơn giản rằng sẽ chẳng có con đường nào có sẵn cho tới khi bàn chân ta dám bước đi.
Đã trải qua biết bao ngày đen tối, những khoẳng khắc mà với ta bầu trời như sụp đổ. Nhưng tất cả chỉ là “Như” thôi, vì rằng với những gì kinh khủng nhất tính đến bây giờ thì ta vẫn còn đây, vẫn đứng vững được trên đôi chân của mình. Và ta vẫn chưa bị đè bẹp bởi những thứ cay nghiệt đó. Có chăng chỉ là chút bầm dập tả tơi của những con sóng Đời đập vào.
Nghiêng ngả, lạc lối, bơ vơ tìm nơi bấu víu... Đó đã phải là điều tồi tệ? Hình như không! Cái tồi tệ nhất là khi thấy mọi thứ đã không còn ý nghĩa, không còn cảm xúc và không còn Niềm tin. Đó - đó mới là cái đáng sợ. Vì vốn dĩ con người chúng ta ai cũng đang tự huyễn hoặc mình vào một hay nhiều cái Niềm tin nào đó để tiếp tục Sống hoặc Tồn tại ...
Vậy nên cái tàn khốc nhất có lẽ không phải mất hết những người xung quanh mình, không phải là là mất cái chữ Tin đã đặt vào người mình từng nghĩ sẽ là tương lai phía trước. Mà là đánh mất xúc cảm của chính mình - mất niềm tin vào chính mình và dĩ nhiên lúc đó ta chỉ nhìn vào mọi thứ bằng ánh mắt phiến diện vô định kèm với nụ cười chẳng thể Nhạt hơn.
Vì rằng Ta cũng là con người, nên sẽ được quyền sai, được quyền thất bại, được quyền vấp ngã, được quyền gào khóc trong chính cuộc đời mình ... Nhưng Khóc rồi thì lau nước mắt và đứng lên nhé!
Không cần đứng vội đâu, vì ngã sẽ rất đau, sẽ trầy xước nên cứ ngồi dậy thôi và tự lấy đôi tay mình phủi bụi và xoa dịu vết thương đã nhé! Ta có thể yêu người khác thì cũng cần phải yêu thương và nuông chiều bản thân mình mà. Xong rồi thì hãy đứng lên nhé!
Đứng lên nơi ta đã vấp, đã ngã, đã đau mà bắt đầu lại. Vì Ta cũng còn quyền làm cho mình Hạnh Phúc mà!
Hạnh phúc còn rộng lớn lắm, đủ chỗ cho ta tìm và đứng vào trong đó cho nó ôm ấp vỗ về mà. Chỉ là cần phải tìm và cảm nhận thôi...Đừng bỏ cuộc....Đừng đánh mất bản thân - cái Tôi nguyên thủy của mình
Hít một hơi cằng phồng lồng ngực, tiếp thêm oxi cho nhịp đập trái tim thêm mạnh mẽ và mìm cười với chính mình ...
Tay đang gõ lên bàn phím . Tai đeo headphone và miệng lẩm nhẫm theo lời bài hát
"She will be loved
It's not always rainbows and butterflies
It's compromise that moves us along
My heart is full, and my door's always open
You can come anytime you want "
Yeap ! I WILL BE LOVED ...
Và lại hết một ngày ... Hay ta đã có thêm một ngày trên cuộc đời này ...
Tất cả là sự trải nghiệm ... Ngày vẫn cứ trôi
• Gửi từ Dung Phuong
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



