Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc tuổi xế chiều

2016-11-23 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Ngày xưa sao hạnh phúc với ông bà đơn sơ, giản dị quá. Một ngôi nhà bé tí có bốn người quây quần cùng nhau bên mâm cơm rau đậu. Còn hôm nay, các con ông quan niệm khác: hạnh phúc phải là có nhà, xe, tiền, danh vọng... Chẳng lẽ hai thế hệ khác nhau về nhân sinh quan, hay bởi vì ông bà thuộc lứa "tuổi xế chiều" rồi. Ông buông bát đũa xuống bàn, rồi bật khóc...

***

Ông Hai lủi thủi một mình đi chợ, nấu nướng và giặt giũ. Hơn một năm nay, bà Hai vào chăm sóc cho cô con dâu lớn vừa sinh em bé đầu lòng. Tuy nhà chỉ có hai vợ chồng nhưng vì ông vừa nghỉ hưu nên thu xếp để bà vào thành phố giúp đỡ cho con cũng tốt.

Ngẫm nghĩ lại, ông thấy thời gian trôi qua nhanh quá! Mà hình như người già mới nhận ra điều này thì phải. Lúc trẻ ông làm một chân bảo vệ tại ga xe lửa cách nhà khoảng năm cây số. Ông và bà khi ấy đã có hai đứa con, đứa lớn là trai còn đứa út là gái. Bà ở nhà làm nội trợ và canh tác vài sào đất nông nghiệp. Hạnh phúc của ông là mỗi sáng trên đường đi làm kết hợp đưa hai con đến trường luôn. Chúng bi bô kể chuyện khiến ông vui lắm. Thu nhập của gia đình vừa đủ sống bằng lương của ông cộng với tiền bán hoa màu của bà. Nếu có sắm được cái bàn, cái tủ mới trong nhà là đều do sự thu vén, tiết kiệm của bà mà thôi. Hạnh phúc với ông bà thật giản dị bên hai đứa con thơ, qua những vòng xe đưa đón con mỗi ngày và sự chia sẻ vui buồn với nhau.

Hai đứa con ông bà vào đại học. Ông từ đội trưởng bảo vệ cũng lên chức quản lý cao hơn. Nhà ga xép được mở rộng thành ga chính trong khu vực. Thu nhập của ông cao hơn nên ngôi nhà nhỏ bé giờ được sửa chữa to đẹp, khang trang. Bà vẫn cặm cụi với công việc nội trợ, với mấy sào đất trồng rau. Ông thì thay đổi nhiều. Ông không còn phải lo cho hai đứa con nữa nên ông ít bận tâm chuyện gia đình. Mà ông có muốn cũng chẳng được. Công việc cơ quan nhiều lắm, chẳng những về chuyên môn mà còn đi họp hành giao lưu bạn bè nữa. Mọi việc to nhỏ ở nhà chỉ một mình bà chu toàn hết.

Hạnh phúc tuổi xế chiều (

Tuổi sáu mươi đến lúc nào ông cũng không để ý, cho đến khi cầm quyết định về hưu thì ông biết mình đã già. Ông nghiệm thấy người ta gọi tuổi này là tuổi xế chiều rất đúng. Sức khỏe đã kém, không còn nặng động nữa thì như ánh nắng cuối ngày thôi. Ông không phải ngày hai buổi đi làm nhưng ông lại cảm thấy trống trải. Hai đứa con ông theo trào lưu, sau khi tốt nghiệp đại học đều ở lại làm việc tại các công ty trong Sài Gòn. Đứa lớn lấy vợ người thành phố, con gái út cũng theo gương anh mình làm dâu phố thị. Nhà cửa ông bà bây giờ rộng rãi mà chỉ có mỗi hai ông bà sống với nhau. Ông cứ thở dài bảo: nhìn cảnh những thành phố lớn kẹt xe thì biết người ta đến đó mưu sinh đông đảo thế nào. Bởi vậy xóm làng quanh nhà ông bà chỉ còn người già và trẻ con.

Con trai lớn nhờ bà vào chăm vợ mới sinh con đầu lòng nên bà phải giúp. Để nó thuê người giúp việc thì cũng tội nghiệp. Hơn nữa trong thâm tâm, ông cũng muốn bà biết cuộc sống thành phố vì cả đời bà có được đi đâu xa. Một năm qua, ông tự mình vào bếp, thay bà trồng vườn rau mới hiểu bà từng vất vả thế nào. Ông cứ tiếc: giá ngày xưa ông có thể quan tâm và chia sẻ gánh nặng này cùng bà thì hay biết mấy!

Hạnh phúc tuổi xế chiều (

Bà đi xa cũng lo lắng cho ông. Bà biết ông dạo này hay đau xương khớp và yếu mắt. Nhưng cha mẹ nào cũng hy sinh vì con. Ông động viên bà đi phụ giúp con cái lúc nó cần đến mình. Khi cháu nội tròn một tuổi, bà định về với ông thì đến lượt con gái sinh con. Bà tiếp tục sang nhà con gái giúp nó. Nghe tin có cháu nội, cháu ngoại ông mừng lắm nhưng sức khỏe ông không tốt nên chẳng thể đi thăm chúng được. Thôi thì chờ các cháu ông lớn hơn, cha mẹ chúng sẽ đưa về chơi với ông vậy!

Ông Hai vẫn tiếp tục đi chợ, nấu nướng rồi dọn ra bàn ngồi ăn một mình với nỗi cô đơn. Ông cứ tự than thở: Ngày xưa sao hạnh phúc với ông bà đơn sơ, giản dị quá. Một ngôi nhà bé tí có bốn người quây quần cùng nhau bên mâm cơm rau đậu. Còn hôm nay, các con ông quan niệm khác: hạnh phúc phải là có nhà, xe, tiền, danh vọng... Chẳng lẽ hai thế hệ khác nhau về nhân sinh quan, hay bởi vì ông bà thuộc lứa "tuổi xế chiều" rồi. Ông buông bát đũa xuống bàn, rồi bật khóc...

Ngoài kia, những tia nắng yếu ớt còn đọng lại bên thềm, vàng vọt và mong manh như sắp tắt.

© Hải Triều – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Hãy vịn vào nhau đi hết cuộc đời


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top