Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hà Nội – mảnh đất của những tâm hồn đồng điệu

2014-03-06 00:16

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Café Blog - Hà Nội không xa xôi. Hà Nội ở đâu đó thật gần. Hà Nội nương mình vào bức tường gạch đã sờn, trên một quán vỉa hè, tối mùa đông mọi người xuýt xoa tô phở nóng. Hà Nội ở trong những điều thật bình dị, thảnh thơi. Hà Nội ở trong trái tim thật thà của những người đang yêu. Hà Nội - mảnh đất của những tâm hồn đồng điệu.


***
Hà Nội. Tôi đã khao khát được đặt chân đến nơi đây, được cảm nhận mùa thu nồng nàn hoa sữa. Rồi một ngày nào đó, trên những con đường ngập lá, ở một không gian tĩnh lặng và lung linh đèn vàng, tôi sẽ cùng ai đó khẽ khàng, nín thở trong cái nắm tay đầu tiên, nghe mùi của cây, của cỏ, mùi hương Hà Nội; và đặc biệt là tiếng rộn ràng của nhịp tim. Lúc đó, tôi sẽ nói: tôi đang có Hà Nội.

Tôi vẫn đi trên những con đường quen, tự hỏi lòng về một Hà Nội xưa cũ, những chiếc xe đạp leng keng, những con phố thênh thang và thưa vắng lúc đêm về, tự nhắc lòng về một tuổi thơ, tự kiếm tìm một ánh đèn hắt xuống từ những ô cửa sổ tầng hai; và lại xôn xao trong cả không gian đượm hương hoa sữa. Có lẽ là một sở thích hơi nữ tính, nhưng tôi thích gom nhặt nhưng hương thơm Hà Nội và cất giữ nó trong một góc phòng, thích đuổi theo những mùi hương – cái duyên thầm của người con gái. Và nếu có ngày, tôi gặp mùi hương ấy bước ra ngoài đời thật, cũng đang kiếm tìm trên từng góc phố, từng ban công, một dáng hình Hà Nội, tôi sẽ mỉm cười và nói: “Chúng ta đang có Hà Nội” 
  
Hà Nội những ngày đầu gặp gỡ thật khác lạ. Hà Nội đâu thanh bình, yên ả giống như những buổi tối thảnh thơi ngồi thả hồn theo những dòng văn Thạch Lam. Hà Nội là những dòng xe chật chội, là khói bụi, là những ngày ngược đường, ngược nắng đến giảng đường. Là những buổi tối đạp xe và nhớ cồn cào cái hương đồng quê thơm mát, nhớ mái tóc dài tung bay trên những triền đê, nhớ nồi cơm nếp mẹ đợi lúc tan học về và nhớ da diết những đêm hè lộng gió.

hà nội tâm hồn đồng điệu

Hà Nội mùa thu. Mưa nhiều kì lạ. Đường nhầy nhụa và lép nhép đất cát. Mọi thứ xung quanh đều âm ẩm và nhớt nhát. Những chiếc áo mưa và những chiếc ô gồng gánh những nẻo đường lầy lội, những gương mặt cáu kỉnh đầy tức tối. Hà Nội dịu dàng, thẳm sâu cũng có lúc thật méo mó và dị dạng.

Lại một ngày mưa. Mưa lộp độp, mưa tha thiết. Những ngón tay run và cát lạo xạo. Đất bám đầy quần áo. Tôi không thích mưa. Nhưng sau cơn mưa, đường phố tinh khôi và rạng rỡ lạ kì. Mặt đường như rộng ra, mọi đường vân Hà Nội, cây lá đều trở nên rõ nét hơn. Hay tại phố ướt nhòa, những lớp bụi thời gian và lòng người hối hả đã phủ dày trên những đường nét ấy. Sau trận mưa, mọi nhòe mờ tan, và tất cả hiện lên, sống động, tươi mới.  

Những cơn gió mùa Đông đầu tiên ùa vào thành phố những ngày cuối tháng 9. Đã nghe rét mướt về trên phố, cùng gió, cùng hanh hao, cùng những tiếng xuýt xoa, nụ cười run rẩy của người em gái trong buổi sớm. Thành phố về đêm và những chiếc áo khoác, những cái ôm, toàn sắc lạnh mà thấy thật ấm áp. Hoa sữa tàn rồi. Không còn mùi hương ấy để hít hà trong làn gió lạnh. Cái mùi hăng hắc mà quyến rũ, kiêu kì lạ lùng.

Lần đầu tiên đạp xe trên đường phố cổ, trong cái rét đầu mùa. Gió giật giật luồn qua lớp áo mỏng. Khoảnh khắc tan chiều, cả thành phố lần lượt sáng đèn. Ai đó hối hả, ai đó ung dung, ai dừng lại bên hàng bánh khúc bốc hơi nghi ngút. Phố thâm thấp và đường nho nhỏ; những thứ bé bỏng mà lại khiến lòng người rộn ràng, run lên vì vui sướng. Ai đó bảo ngõ Hà Nội mỏng mảnh như những đường chỉ tay. Cứ hun hút khiến người ta muốn đi theo. Ngõ Huyện, Phất Lộc, Tạm Thương…nghe cái tên đã thấy thân thương quá. Bất giác nhớ đến bài thơ “Ngõ Tạm Thương” của Chế Lan Viên:

“Sương giăng mờ trên ngõ Tạm Thương
Ngõ rất cụt mà lòng xa thẳm
Ngõ bảy thước mà lòng muôn dặm
Thương một đời đâu phải Tạm Thương.”

Đã có ai nặng lòng với người con gái ấy như thế chưa? Vì đằng sau cái nhỏ bé, hun hút kia là nhiều góc khuất? Có đủ thương một đời để chấp nhận cả đẹp đẽ, thẳm sâu và góc tối không?

hà nội tâm hồn đồng điệu

***
Gió lạnh, dậy sớm qua bưu điện, các bác bán báo khẩn trương sắp xếp những số ra của ngày mới. Rộn ràng và háo hức. Dậy sớm, đi bộ đem lại nhiều cảm giác thật tuyệt. Mọi thứ đều trong lành và tươi mới. Có thể thoải mái quan sát, nhìn ngắm. Tự do đi và dừng. Chưa lập đông mà lạnh. Lên giảng đường. Tình cờ (hoặc một chút hữu ý) bắt gặp ánh mắt của cô bạn cùng lớp. Có lẽ đang vẩn vơ nhìn xa xôi. Rất tự nhiên, nàng đỏ mặt. Bẽn lẽn. Thẹn thùng.

Một ngày thu đầy gió. Đạp xe đến trường và lá rụng đầy. Tháng 9 ngập lối đi, sà xuống đôi vai và phả ra trong từng hơi thở. Những chiếc lá xoay xoay, những vòng xe tròn tròn. Những cái khoác vai cùng nụ cười âu yếm. Và cái nhìn từ một gã trai. Đôi má ửng hồng của một cô gái. Tất cả bình yên quá đỗi. Hay vì mùa thu làm mọi thứ như tan chảy ra trong sự dịu dàng.

Một chiều thật thảnh thơi. Đường phố tràn nắng và cái lành lạnh của gió mơn man khắp da thịt. Đạp xe vòng vòng khắp phố phường và ghé vào một cửa hàng băng đĩa trên phố Hàng Buồm. Những bản nhạc dịu dàng thấm trong không gian đầy những bộ phim: “Tháng 8 mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi, thương nhớ âm thầm.” Cảm giác chạm vào đường nét trên bìa, nhìn ngắm hình nhân vật và mường tượng ra những câu chuyện ẩn sau nụ cười, ánh mắt thật rộn ràng. Niềm vui nho nhỏ của ngày hôm nay là một chiếc đĩa mà ai đó tặng.

Tình cờ. Cuộc đời có rất nhiều cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên. Nhưng nhiều sự tình cờ báo hiệu một đáp án nào đó khác. Suy cho cùng mọi sự ngẫu nhiên cũng lại là tất nhiên.

Nắng xuống giảng đường. Nắng thu tỏa vàng chiếu qua từng ô cửa, những vệt xiên dài, từng luồng, từng luồng qua các bậc thang. Nắng len mái tóc. Tháng 10 đến và hương sữa thơm đậm vấn vít trên mái tóc. Phố Hàng Khay ngập hơi thở quyện sánh, thanh mát mà lại thật nồng nàn; những hạt xanh li ti rắc đầy phố. Trong con ngõ nhỏ có những khung cửa sổ không khép. Những khoảng trống rất gần mà lại thật xa.

Một loài hoa kì lạ. Tưởng như đã tàn, tưởng như lại đã xa. Rồi một đêm, chập chờn giấc mơ lan tỏa mùi thơm mát. Hoa sữa chóng tàn, nhưng trong một mùa thu lại có thể tái sinh sau nhiều ngày mưa dai dẳng. Dường như tất cả chắt chiu, yêu thương, vụng về đều dồn nén lại, để khi vài bông hoa đầu tiên bung nở, lại cháy cạn mình, lại gấp gáp từng hơi thở. Những ngày đầu tháng 10, phố phường nhuộm màu nắng. Nắng vàng tươi mà không gay gắt, nắng làm hồng đôi môi, nắng làm trong màu mắt. Có cô gái ngồi trên giảng đường vắng, vu vơ hát. “Không còn mùa thu. Trăng rơi bên thềm…”

hà nội tâm hồn đồng điệu

“Tóc ướt trăng thề. Lời yêu chưa nói. Trên môi vụng về.” Cuộc sống có nhiều điều thật chênh chao. Đã gần lại rồi. Nhưng vẫn còn ngần ngại. 

Tôi vẫn tìm em, chuyến hành trình tìm lại những giấc mơ và khát khao dang dở - một Hà Nội xa xăm. Một mùi hương bước ra ngoài đời thực. Hoa sữa đang về rồi. Em hãy thở đi.

Hoa sữa đang thở. Một chiều đầy gió. Hít hà tràn căng. Vì cuộc sống là không chờ đợi. 

Chiều. Đi bộ ven hồ, một dáng hình, một đôi mắt, một khoảng mênh mang. Một mùi hương bước ra ngoài đời thật.

Có một chàng trai đã tiến về phía tôi trong một chiều lạnh và đầy gió. Mây lững thững và nắng không xuyên qua. Nụ cười ấy là sự thật, một nụ cười và cái nhìn tôi đã đợi từ lâu. Một lời nói thật ấm áp và yên bình “Chúng ta đang có Hà Nội”. Đồng hồ bưu điện điểm 6 giờ. Trời mùa thu tối nhanh. Thành phố bắt đầu lên đèn.

Ở một không gian tĩnh lặng và lung linh đèn vàng, tôi cùng ai đó khẽ khàng, nín thở trong cái nắm tay đầu tiên, nghe mùi của cây, của cỏ, của hương Hà Nội; và đặc biệt là tiếng rộn ràng của nhịp tim. “Chúng ta đang có Hà Nội.”

Hà Nội không xa xôi. Hà Nội ở đâu đó thật gần. Hà Nội nẻo mình trong từng cơn hoa sữa. Hà Nội nép mình dưới khoảng trời chiều trên ngõ Tạm Thương, ngổn ngang những ô cửa sổ. Hà Nội trong từng phút giây ta nắm tay bước dọc dài Hồ Tây, nghe gió lạnh thổi từng đợt, từng đợt một. Hà Nội là những hoàng hôn rực rỡ, dạo bước qua Metropole, mấy váy cô dâu trắng xòe rộng của vài đôi lứa đang bắt đầu cuộc sống mới. Những rắc rối và cả những hồ hởi. Hay giản đơn hơn, Hà Nội nương mình vào bức tường gạch đã sờn, trên một quán vỉa hè, tối mùa đông mọi người xuýt xoa tô phở nóng. Hà Nội ở trong những điều thật bình dị, thảnh thơi. Hà Nội ở trong trái tim thật thà của những người đang yêu. Hà Nội - mảnh đất của những tâm hồn đồng điệu.

•    Gửi từ Gió  





Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top