Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi từ trái tim đến trái tim

2014-09-16 01:07

Tác giả:


Café Blog - Sẽ không cố để hiểu người nữa mà thay vào đó là học buông người để bàn tay thôi chới với. Chỉ là nhớ một thứ đầu đời, yêu một thứ trong niềm tin vẫn có, và nắm một thứ đáng trân trọng. Phải quên đi những giấc mơ dài chưa bao giờ đi cùng với thực tế, mỉm cười và đợi chờ thôi. Tạm hóa mình trong ly cafe đắng để yêu thêm một chút hương nồng!

***

Và một ngày nó mơ hồ nhận ra một người đang gắn kết tưởng như là hơi thở, chỉ mới đây thôi mà lẳng lặng cứ thế bước ra đi. Người đi thì nhanh mà thời gian trôi thì chậm dãi, những quán cũ, những con đường, những khắc sâu thì còn đó, mà giá trị đích thực của cuộc sống đi lạc nơi đâu.

Ngày…tháng…năm


Đêm. Mọi mệt mỏi được nó tuôn ra bằng cách thả người một cách vô thức xuống giường, mắt nhắm nghiền. Vẫn cái thói quen thích được nhắm mắt mỗi khi thấy yếu lòng như thế. Ừ thì sẽ giúp nó suy nghĩ được nhiều hơn, nhưng nó đâu biết rằng cứ như vậy nỗi trống trải, muộn phiền bủa vây biết tới khi nào. Chẳng biết vô tình hay cố ý vẫn cơn mưa đến và đi làm nó thấy chênh vênh thêm nhường nào. Những yêu thương mong manh, giận hờn, thành thật hay là những dối lừa làm nên một nốt trầm cho bản tình ca đang viết dở không hồi kết. Bỗng dưng nó thèm cảm giác được lơ đãng thả hồn trên chuyến xe bus trong ngày mưa không ngớt, chứ không phải là nằm đây trong một thời gian trắng như một quãng đời thừa giữa cái cuộc sống vội vàng này. Thở dài một chút rồi như vô thức, nó chơi vơi mãi không thể quyết định điều gì cho tương lai, bởi những thứ nó nắm bắt được dường như đang khoác lên mình một tấm áo tàn hình.

café đêm

Có một chút lạnh lùng của "người" làm hiện hữu ra cái cảm xúc mà chỉ biết cắn chặt môi để che giấu đi. Có một chút ấm áp như biện minh cho tất cả. Rồi một chút thành thật để trào dâng, một chút dối lừa để nặng trĩu. Nó đã qua cái tuổi đôi mươi, những gì đã trải qua không cần là chuyện tình yêu đôi lứa, cũng đã đủ cho nó nhận ra thứ nó cần là trái tim chân thành để làm ấm một cuộc sống giản đơn nhất. Nào ngờ, khi mang trong mình cái đầu mộng mơ, vậy nên dù đã cố giữ cho bản thân không vấp phải những tổn thương nhưng vô ích, có một ngày trái tim bỏ lỡ một nhịp đập làm bung rơi một phím dây đàn. Có một bản tình ca đang viết dở bỗng dưng bị thiêu đốt không vấn vương vị khói nồng.

Và một ngày nó mơ hồ nhận ra một người đang gắn kết tưởng như là hơi thở, chỉ mới đây thôi mà lẳng lặng cứ thế bước ra đi. Người đi thì nhanh mà thời gian trôi thì chậm dãi, những quán cũ, những con đường, những khắc sâu thì còn đó, mà giá trị đích thực của cuộc sống đi lạc nơi đâu. Năm tháng còn lại của cuộc đời đâu phải là cuộc đua tranh cao thấp, sao lòng người không kịp hiểu mà cứ mãi đùa giỡn với người. Cũng là trái tim từng có những vết khâu sao không tạo cho cuộc đời một nét đẹp, còn mải miết làm chi trong những cám dỗ và mồi nhử của cuộc đời, để rồi người lại bỏ rơi người chơi vơi trong cơn tuyệt vọng. Người đâu hiểu được thứ nhất thời có đủ cho say một giấc nồng đến cuối cuộc đời này. Chân thành đến bao nhiêu để thức tỉnh trái tim ngang bướng ấy vẫn đang là một dấu chấm hỏi cho một nhịp thở si lòng.

Người cầm thì lãng quên, người thì tìm hoài không thấy. Lạ thay nó chờ điều chi mà sao vẫn chưa quyết được lối đi cho những thứ đã đầy bằng chứng và lý do chính đáng. Dẫu biết rằng con đường nó đang đi rộng thênh thang, vấp ngã thì phải đứng dậy lau những vết xờn và bước tiếp cho kịp nhịp sống đời thường chẳng hề đợi ai, vậy nên trách móc chi những điều ngang trái của cuộc sống vì vốn dĩ không có gì thay đổi được. Và tốt nhất bây giờ là nó ngừng suy nghĩ, sống thật tốt của ngày hôm nay là đủ, còn chắc chắn rằng nó không đủ sức mạnh để in hằn những vết tích nên nền thời gian. Vậy thì thôi cứ viện tạm một lý do vô bờ bến, ừ thì "tháng bẩy mưa ngâu", để đánh lạc hướng trái tim nó như tâm hồn của đứa con đi lạc đi tìm bình yên vốn có.

Sẽ không cố để hiểu người nữa mà thay vào đó là học buông người để bàn tay thôi chới với. Chỉ là nhớ một thứ đầu đời, yêu một thứ trong niềm tin vẫn có, và nắm một thứ đáng trân trọng. Phải quên đi những giấc mơ dài chưa bao giờ đi cùng với thực tế, mỉm cười và đợi chờ thôi. Tạm hóa mình trong ly cafe đắng để yêu thêm một chút hương nồng!

Hạnh phúc rồi sẽ đủ chỗ cho ta.

  • Hoàng Vân

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top