Gửi một thời chưa xa
2014-08-13 01:06
Tác giả:
Chiều bâng khuâng của một ngày cuối Tết, lục tung lòng mình để đánh thức những kỷ niệm chưa xa. Chẳng phải là đã quên để hôm nay tìm lại, mà luôn dặn lòng hãy ngủ yên với những cảm xúc của ngày xưa...
Thời gian này trong vài năm về trước, trái tim lạc đường làm lý trí chẳng đuổi kịp theo, cứ mông lung ở một nơi nào đó xa xôi, với mối quan hệ mà chẳng bao giờ gọi thành tên nổi. Những nụ cười của buổi sớm tinh mai, và những nỗi buồn gieo vào lòng của những trưa lái xe ngoài đường trời hanh nắng, cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ thoát ly được với vòng luẩn quẩn ấy, vậy mà lại quá nhẹ nhàng để bản thân rũ bỏ ra đi...
Có những chiều trông xa ngoài cửa sổ, muốn vén đường chân trời mà nhìn thấy bên kia, để được hỏi anh có khỏe không, còn chị đang làm gì, hỏi những người mà bản thân tôi chưa lần chạm mặt..., và tự đáp lại lòng, nơi này, tôi vẫn bình an.

Lại một ngày nơi quê hương mặt trời sắp tắt, mặt trăng lên rồi, mang theo sự tĩnh lặng của đêm, của lòng tôi. Tôi vô tâm nên cũng chẳng đong tháng, đếm ngày. Sợ sẽ nhớ ra ở nơi đâu, vào lúc nào mình lơi trí bỏ quên ký ức, rồi lại tìm về làm đau khổ cho ai. Chỉ ngày hôm nay dành ít thời gian tìm lại, viết những điều mà mình chưa kịp nói lúc còn nhau. Như một lời từ biệt, như những điều còn dang dở chưa được trải lòng, mà khi ra đi không phải quá vội vàng nên chưa kịp thốt, e chỉ sợ một lời báo trước, ra đi là không nỡ. Nhưng cuộc sống cứ phải bám víu những hoài niệm đau khổ của ngày hôm qua tự mình gieo lấy, thì tủi thân biết nhường nào cho những thứ thuộc về ngày mai, những thứ mà ở nơi đó, ta là người được đợi.
Có thể vào một ngày của nhiều năm sau nữa, khi tóc bạc da mồi và đưa mắt nhìn trời về một phía xa xa, tôi sẽ lạc lòng tìm về những kỷ niệm của ngày xưa, nơi đó có những ngày mà niềm vui, nỗi nhớ nhung do chúng ta xây dựng, rồi nở một nụ cười mãn nguyện vì trong kiếp này, chúng ta đã gặp nhau...
- Thanh Tần
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



