Góc kỷ niệm trên ban công
2018-10-07 01:30
Tác giả:
Xen kẻ giữa màu xanh mướt của cánh đồng là những đàn bò đang ung dung gặm cỏ, những giàn mướp nở hoa vàng rực. Phía bên phải là con đường nhỏ xuyên qua cánh đồng vòng ra trước cổng trường có hai hàng cây bằng lăng. Mỗi sáng, trước khi vào lớp tôi đều đứng ở đây hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành mang theo mùi hương quen thuộc của đất. Ngắm dòng xe nối đuôi nhau chỉ một sắc trắng của tuổi học trò hồn nhiên, trong sáng chưa vướng âu lo. Từ đó, khoảng ban công nối liền dãy lớp học và cầu thang đã trở thành nơi trú ngụ quen thuộc của tôi.
Còn một lý do khác khiến tôi gắn bó với ban công này. Đó là bí mật nhỏ. Chếch về phía bên trái là ngôi nhà có giàn dâu da với những quả đỏ tươi. Khi tiếng trống trường sắp điểm, cánh cửa sẽ mở. Cậu con trai với chiếc xe đạp màu mận chín xuất hiện, đạp xe trên con đường nhỏ và đến trước cổng trường khi tiếng trống vừa vang lên. Ngày nào cũng thế, như một thói quen. Và tôi luôn ngắm cậu từ khoảng ban công đó với những rung động đầu tiên của cô bé mười bảy tuổi.
Tôi luôn đến trường bằng con đường chính phía trước chưa lần nào thử vòng qua con đường nhỏ có dãy bằng lăng. Có một nỗi lo sợ mơ hồ trong tôi. Không phải vì đường vòng quá xa mà vì tôi không muốn đánh mất thứ mà mình luôn gìn giữ. Bức tranh yên bình nhìn từ khoảng ban công ấy. Có những thứ chỉ lung linh khi ta nhìn ngắm nó từ xa. Đó cũng là lý do tôi chưa một lần bắt chuyện với cậu ấy mặc dù tôi biết chúng tôi chỉ cách nhau một lớp học. Những lần chạm mặt nhau ở cầu thang tôi đều quay đi thật nhanh. Và cứ thế, hết lần này đến lần khác làm vụt mất cơ hội thổ lộ lòng mình.
Tôi vẫn lặng lẽ giữa ban công và lớp học với những rung động chẳng thành tên. Và cậu ấy vẫn đều đặn xuất hiện sau cánh cổng mỗi buổi sáng. Đi cả vào giấc mơ tôi, cậu con trai dưới con đường nhỏ có những vạt nắng sớm chiếu xuyên lên từng cánh bằng lăng, chiếu lên gương mặt làm cho nụ cười của ai trong như màu nắng.
Hè đến! Giã từ ngôi trường, giã từ ban công đầy kỷ niệm. Tôi mang theo trong ký ức hình ảnh yên bình không gì thay thế được. Ở đó tôi đã sống trọn từng giây phút của tuổi thanh xuân. Cậu ấy và tôi đi hai con đường khác nhau, có lẽ không lần nào gặp lại. Và nếu một ngày tình cờ lướt qua nhau cậu ấy có biết cô bé ngốc nghếch vẫn nhìn trộm mình suốt bao năm?
Thảng hoặc, trong những giấc mơ, tôi thấy mình đứng trước ngôi nhà có giàn dâu da đỏ thắm. Và phía trên ban công vắng lặng có bóng người lặng lẽ nhìn mình với nụ cười mà có lẽ suốt đời tôi cũng không thể nào quên.
© Cua đinh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.