Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gió vẫn không ngừng thổi, hãy cứ tin, cứ yêu!

2014-12-23 01:00

Tác giả:


Café Blog - Hãy cứ tin, hãy cứ yêu! Hãy nhìn xem, ngoài kia, gió mùa vẫn không ngừng thổi. Gió miên man trong hành trình dài cả ngàn năm kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình, chưa bao giờ ngơi nghỉ, chưa bao giờ tuyệt vọng. Hãy như cơn gió mãi mãi căng tràn nhựa sống, yêu say sưa như chưa từng được yêu.

***

Gió mùa về rồi! Ai đó khẽ reo lên. Mùa đông về! Mùa đông đầu tiên, ai đó thôi cô đơn lạnh lẽo. Mùa đông đầu tiên, ai đó có một người yêu thương mình bằng cả tấm lòng.

Gió hoang hoải đi tìm ai giữa cuộc đời mênh mông rộng lớn? Gió lạnh thốc vào làm rối bù mái tóc, tê tái từng tế bào da, gió lạnh ù ù đôi tai đang đỏ ửng. Mùa đông chơi vơi cùng với những đợt gió mùa, với nắng nhạt nhòa vương vấn hơi thở cuối thu, với cành cây khẳng khiu cô đơn giữa bầu trời xám ngoét, với lá vàng xào xạc phủ đầy những con đường trải dài vào miền vô tận. Mùa đông, vạn vật lặng đi như lẩn trốn, như muốn cái lạnh đừng phát hiện ra mình, chỉ có gió vẫn cứ miên man thổi. Một người nào đã từng nói, gió từ ngàn năm nay vẫn mải miết đi tìm tình yêu. Chưa bao giờ gió ngừng, chưa bao giờ gió thôi hi vọng.

Gió mùa về gọi những suy tư.

Những ngày gió mùa về, bâng khuâng chìm trong đêm lạnh, bồng bềnh với sương và gió, có ai đó ngồi một mình và nghĩ về người thương.

lá rơi

Tình yêu này kéo dài đã bao lâu rồi nhỉ? Ai đó tự hỏi, rồi lại tự trả lời. Ai đang sống với những đắm say, những rạo rực và cả những ngây ngô vụng dại của một tình yêu vừa chín tới? Ai đang ngây ngất trong xúc cảm của lần đầu được nâng niu, trân trọng bởi một chàng trai? Ai đang vu vơ nhớ đến người thương? Thời gian bồng bềnh trôi, nỗi nhớ mênh mang gọi gió lạnh về. Ai đó gửi vào gió một câu yêu dịu dàng, mong gió sẽ mang đến cho chàng trai đã chiếm trọn trái tim cô.

Ngày xưa, ai đã từng đi qua bao nhiêu sóng gió? Ai đã từng rơi vào tuyệt vọng bởi gia đình gặp quá nhiều biến cố, ai đã từng lạc lối trong cô độc khi bị bạn bè xa lánh, coi thường? Ai mang trong mình một tâm hồn chằng chịt những vết sẹo, luôn luôn cảm thấy mình quá khốn khổ, luôn luôn khao khát đi tìm một người, chỉ một người thôi, có thể yêu thương mình bằng tất cả trái tim?

Còn nhớ một ngày đã trôi vào dĩ vãng, ai khóc hết nước mắt cho một tình yêu đơn phương? Ai đã gửi trọn tấm lòng ngây ngô của một đứa con gái mới lớn cho một người không bao giờ để mình vào trong tầm mắt? Ai đã quá đớn đau mỏi mệt với những hờn ghen, những tấm tức khi nhìn mối tình đầu của mình cười như nắng tỏa với người con gái khác? Ai đã buông xuôi mối tình đầu thầm lặng trong màn mưa? Ai đã quen dần với cô đơn lạnh lẽo? Ai đã không còn tin vào tình yêu, không còn tin vào những người khác giới, chỉ mong đi tìm yên bình cho con tim đầy những vết chắp vá dọc ngang?

Cơn mưa đi qua, cầu vồng lại đến. Giờ nhớ lại ngày ấy, ai đó chỉ mỉm cười an nhiên. Không tin vào tình yêu là một điều gì đó quá sức dại dột và ngu ngốc. Đóng cửa trái tim mình vì một lần vấp ngã lại càng dại dột và ngu ngốc hơn. Ai đó nhìn xuống chiếc điện thoại trên tay, nhìn dòng tin nhắn ngọt ngào từ một chàng trai có đôi mắt hiền, rồi khẽ nhắm mắt tận hưởng cho đến giọt cuối cùng thứ hạnh phúc quá đỗi mới lạ.

Chàng trai ấy đem đến sinh lực tràn trề cho trái tim đã kiệt sức của ai đó. Chàng trai ấy đem đến những nụ cười hồn nhiên, xua đi những giọt nước mắt đớn đau. Chàng trai ấy đem đến những rung động đẹp như mơ, những xúc cảm tươi rói, trong veo như bông hoa chớm nở vào một buổi sớm tinh khôi ngập tràn sương và nắng. Chàng trai ấy đem đến những buổi chiều nắm tay nhau đi dạo dưới hàng cây đổ màu thu, lá phượng vàng vương đầy trên mái tóc; hay những ngày nhập nhoạng, vắt vẻo trên hành lang lồng lộng gió mà chìm trong ánh mắt của nhau.

Chàng trai ấy đem đến bờ vai vững chãi cho ai đó dựa vào những khi mỏi mệt, vòng tay ấm áp cho ai đó ngủ yên, cái ôm thật dịu dàng từ sau lưng khiến ai đó quên đi bao nhiêu suy tư phiền muộn. Chàng trai ấy đem đến những nụ hôn rực rỡ cho ai đó tan chảy vào cuồng nhiệt, rạo rực, đê mê. Chàng trai ấy đem đến những nhớ nhung, những bâng khuâng rộn rã trong những ngày dài không được gặp mặt. Chàng trai ấy đem đến những giấc mơ vào tương lai hạnh phúc. Chàng trai ấy như ánh sáng mặt trời rọi vào tâm hồn yếu ớt, mong manh như cánh đồng mùa đông mờ sương lạnh và khô cằn sỏi đá. Bên anh, ai đó như thể luôn luôn run rẩy bởi thứ xúc cảm diệu kì, trái tim cứ đập thật mạnh xôn xao trong lồng ngực. Tình yêu được đáp trả khiến cả cơ thể và tâm hồn ai đó ngập tràn niềm vui.

Thế rồi sóng gió. Thế rồi chông gai. Người nọ người kia phản đối, bàn tán, xì xào, đủ thứ lời ra tiếng vào, đủ thứ áp lực, đủ thứ mỏi mệt. Ai đó đã tưởng như mình không thể gồng mình lên mà cố gắng thêm nữa. Ai đó chợt muốn buông xuôi. Tại sao tình yêu lại cứ đầy ngang trái như vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác hạnh phúc cứ chờn vờn như trêu tức? Tại sao không thể một lần gặp nhau, yêu nhau rồi sánh vai nhau đi đến trọn vẹn một đời an yên?

hy vọng

Và rồi thật may, chàng trai ấy… Anh đã nắm thật chặt tay cô, cùng cô vượt qua những thử thách. Anh kiên định và dũng cảm. Anh khiến cô gái chôn chặt được cái yếu đuối trong tâm hồn. Ai đó thở phào khi sóng gió chông gai đã bị bỏ lại sau lưng.

Niềm tin được thắp bừng lên từ tận cùng trái tim tưởng chừng đã chết khô vì quá nhiều nỗi đau buồn, thương tổn. Ai đang mỉm cười hạnh phúc tự chê mình ngốc nghếch? Ai đang tự hỏi, sau này liệu có bao giờ rời tay nhau? Liệu có bao giờ tình yêu cạn kiệt, nỗi nhớ thương chẳng còn, đường ai nấy đi, để tâm hồn một lần nữa chênh vênh trong đau khổ? Có một chút sợ hãi len vào trong tim, ai đó khẽ rùng mình. Cũng như ngày xưa, ai đó thỉnh thoảng vẫn rất sợ yêu, vì xét cho cùng, điều gì có thể khiến cho người ta đau đớn và cô độc hơn một tình yêu nghẹn đắng?

Nhưng nghĩ nhiều mà làm gì?

Giờ đây, trong hiện tại này, chẳng phải ai đó vẫn đang say sưa trong vũ điệu hạnh phúc đấy thôi?

Hãy cứ tin, cứ yêu! Ai đó tự nhủ thầm như vậy. Hãy cứ mạnh dạn mà sống, mà dấn thân, mà hết mình, tận hưởng tất cả bằng một trái tim tràn trề sinh lực. Cuộc đời trôi thật nhanh, ai biết khi nào tạo hóa sẽ đặt dấu chấm hết? Hoang phí dù chỉ một phút giây của cuộc đời thôi cũng đã là một thứ tội lỗi rồi, và hoang phí một phút giây trong tình yêu lại càng đáng trách. Tình yêu đang chớm nở, rực rỡ, tốt tươi, đâu có tội tình gì mà ai đó lại rụt rè lại sợ hãi?

Hãy cứ tin, hãy cứ yêu! Hãy nhìn xem, ngoài kia, gió mùa vẫn không ngừng thổi. Gió miên man trong hành trình dài cả ngàn năm kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình, chưa bao giờ ngơi nghỉ, chưa bao giờ tuyệt vọng. Hãy như cơn gió mãi mãi căng tràn nhựa sống, yêu say sưa như chưa từng được yêu.


Để mỗi sớm mai thức dậy, ai đó sẽ cảm thấy cuộc đời này tươi đẹp và đáng sống hơn bao giờ hết…

Cái lạnh mùa đông ném ai đó từ những suy tư trở về với thực tại. Ừ, ngoài kia, gió mùa đang về! Không biết ở đâu đó, chàng trai của ai có đang lạnh hay không?
  • Mi Chi

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top