Giản đơn là hạnh phúc
2014-10-17 01:09
Tác giả:
Con người ta dù giàu nghèo sang hèn già trẻ thì sống trên đời cũng chỉ mong được hạnh phúc. Ai cũng đi tìm kiếm xa xôi nhưng đâu biết rằng hạnh phúc luôn bên cạnh ta.
Lúc bé hạnh phúc thật đơn giản là được nũng nịu trong lòng mẹ, được quà bánh từ anh chị cô chú, được ba mẹ dắt ra khỏi nhà đi đâu đó.
Đến lúc cắp sách đến trường hạnh phúc là có tiền ăn quà vặt, được điểm 10 về khoe với mẹ, ngày ngày đến lớp gặp bạn bè vui đùa. Đơn giản lắm thay.
Lớn hơn chút nữa mà người ta gọi là tuổi dậy thì bắt đầu chăm chút dáng vẻ bên ngoài, bắt đều mơ mộng tí, hạnh phúc khi được thầy cô xếp cho ngồi cạnh anh chàng hay cô nàng mà mình thích, đơn giản là thích thôi. Thỉnh thoảng hạnh phúc là được nghỉ tiết vì thầy cô bận việc, có hôm còn lười đi học mà giả vờ bệnh để được ở nhà, hạnh phúc biết bao khi tới lớp chúng bạn xúm lại quan tâm thăm hỏi và cả chép bài hộ. Đơn giản thế thôi.
Bước sang cái thời áo dài thướt tha sân trường đầy mơ mộng và ấp ôm bao nhiêu hoài bão. Lúc ấy thích đọc tiểu thuyết thơ tình, hạnh phúc khi quay sang bắt gặp một ánh mắt trộm nhìn mình, vui lắm khi có ai đó bảo “Sáng mai tớ sang đèo cậu đi học nhá”. Có khi cả bọn cúp học đi chơi mà thấy vui sướng vô cùng.

Khi chuẩn bị rời xa tà áo trắng, là lúc ai cũng mơ ước bước vào cánh cửa đại học đầy hy vọng. Hạnh phúc lúc đấy là nhìn thấy ba mẹ tự hào khoe với hàng xóm “con bé nhà tôi đậu đại học rồi các bác ạ”. Vào cánh cửa đại học, mọi thứ cũng bắt đầu dần thay đổi, chẳng còn mong đến lớp gặp bạn bè như lúc mới cắp sách, chẳng hạnh phúc khi được khoe với mẹ về con điểm mười bởi hạnh phúc lúc đó là vượt qua môn học. Cũng chẳng còn thích thú với việc cúp học bởi lẽ không đi học cũng không sao chỉ cần ngày thi có mặt là được. Dường như khi có quá nhiều thứ hoặc đòi hỏi nhiều quá thì người ta không còn cần những thứ hạnh phúc giản đơn nữa. Bắt đều biết yêu bởi cũng lớn rồi nhỉ, những mối tình sinh viên đầy thơ mộng. Hạnh phúc là quen được anh chàng nào đó đẹp trai, học giỏi, con nhà khá giả mà còn ga lăng nữa để mà hí hửng nở mày nở mặt với lũ bạn. Những ngày lễ tết được chàng tặng nào là gấu bông, hoa hồng, socola kẹo ngọt…được chàng đèo đi khắp phố phường hóng gió, hạnh phúc biết bao. Rồi vội giận hờn trách móc khi chàng đến trễ, quên chúc ngủ ngon,giận cả ngày vì người ta chưa kịp trả lời tin nhắn hay bắt máy, đòi hỏi nhiều thứ khiến người ta muốn phát điên lên để chiều chuộng, rồi cũng vội vàng nói chia tay. Nhanh chóng và hời hợi với cái hạnh phúc đó.
Thế rồi khi cánh cửa giảng đường đóng sầm lại, đẩy ta vào trường đời, vật vả với cuộc sống với cơm áo gạo tiền mới thấy nhớ những hạnh phúc tháng năm học trò biết mấy. Bây giờ vật chất có nhưng lại thấy thiếu thốn thứ gì đó, à thì ra là hạnh phúc, cứ ngỡ có tiền sẽ mua được hạnh phúc nhưng sao không cảm nhận được hạnh phúc bên ta. “Có những ngày chỉ muốn trở về quê
“Nằm nghe gió rít qua hàng song cửa
Nói với mẹ: Con không đi làm nữa
Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe?”
Có lẽ đơn giản như lúc bé là hạnh phúc. Những ngày chủ nhật ở nhà nghe nhạc chả yêu đương bồ bịch, không công việc giấy tờ cũng cảm thấy bình yên. Đòi hỏi kiếm tìm một nửa hoàn hảo chẳng thấy đâu chỉ thấy một mình trơ trội. Rồi cũng nhận ra không cần một anh chàng đẹp trai mà chỉ cần không phải Chí Phèo là được, chẳng cần ga lăng chỉ cần biết quan tâm mình là được, chẳng cần Iphone chỉ cần lúc nào cũng nằm trong vùng phủ sóng là được, chẳng cần hoa hay quà mà chỉ cần bên mình là được, chẳng cần ngọt ngào lãng mạn chỉ cần một cái nắm tay thật chặt là được, chẳng cần hứa hẹn đủ điều chỉ cần không rời xa là được.
Càng trưởng thành ta càng thấy thật khó khăn để hạnh phúc bởi cuộc sống không là màu hồng như truyện cổ tích đọc hồi còn bé. Thế nên hãy giản đơn một chút, đừng đòi hỏi quá nhiều mà cảm nhận nhiều hơn, khóc khi buồn, cười giòn tan khi vui như một đứa trẻ sẽ thấy hạnh phúc gần ta biết mấy.
- Tiểu My
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



