Giấc mộng và hiện thực
2024-12-06 11:00
Tác giả: Trang Trần
blogradio.vn - Càng ngày tôi lại càng suy nghĩ nhiều hơn càng nhạy cảm hơn tôi nhận ra mình còn chưa kịp lớn mà giờ đã phải trưởng thành rồi. Cái trưởng thành cái tự do mà khi bé thôi luôn ao ước hóa ra lại tàn nhẫn đến như thế.
***
Có phải khi còn bé chúng ta luôn mong rằng mình sẽ trưởng thành thật nhanh để trở thành người lớn như ba mẹ, khi đó chúng ta có thể làm mọi điều mình thích mà chẳng còn bị giằng buộc bởi cái mác “trẻ con” nữa. Nhớ lại tôi của kí ức tuổi thơ cũng từng như vậy cũng từng mong mình sẽ trưởng thành thật nhanh để có thể mặc vừa những bộ váy, những đôi giày cao gót xinh đẹp của mẹ, để có thể có tiền mua những thứ mình thích, ăn những thứ mình muốn ăn, đi đến những vùng đất mới xa xôi cổ tích trên TV. Thích đi đâu cũng được, muốn ăn bao nhiêu cây kem cũng không sợ mẹ la, mua quần áo mới khi tôi thích. Tóm lại là làm mọi điều mà tôi muốn và không bị bố mẹ ngăn cấm. Khi trưởng thành tôi sẽ được sống riêng có một cuộc sống độc lập tự chủ và không còn được bao bọc trong vòng tay của ba mẹ nữa. Thử nghĩ xem một đứa trẻ quen với việc ở cùng ba mẹ rồi thì một cuộc sống tự lập, tự do có bao nhiêu là hấp dẫn đối với nó.
Tôi của hồi đó đã vẽ ra một viễn tưởng tương lai rất tốt đẹp khi mình trưởng thành và trở thành người lớn mình sẽ ra sao? sẽ như thế nào? Rồi tôi cứ mong chờ bao giờ mình mới lớn bao giờ mình mới thật sự trưởng thành bao giờ mình được tự do những những chú chim sải rộng cánh trên bầu trời rộng lớn mênh mông kia. Cái giấc mơ trở thành người lớn của tôi lại càng mạnh mẽ hơn mỗi khi làm sai bị mẹ la mắng đánh đòn tôi biết chắc rằng khi lớn rồi ba mẹ sẽ không đánh mắng tôi nữa mỗi lần mẹ tức giận sẽ mắng rất lâu đánh rất đau tôi rất sợ vậy nên tôi lại tự hỏi “tại sao lâu vậy rồi mình vẫn chưa lớn rốt cục khi nào mình mới lớn đây?”.
Sau đó thời gian cứ chậm rãi trôi qua tôi đã học xong cấp 2, cấp 3 rồi chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp THPT. Trong khoảng thời gian đó tôi đã chịu rất nhiều áp lực mà trước đây tôi chưa từng trải qua. Khi nhìn những bạn cùng lớp lần lượt nhận được thông báo tuyển thẳng vào những trường đại học lớn nhìn lại bản thân không được như vậy tôi lại càng lo lắng hơn. Lo rằng mình sẽ không vượt qua được kì thi này với kết quả tốt sợ sẽ trượt đại học sợ sẽ phải đứng đó nhìn các bạn chuẩn bị hành trang đi học còn mình phải ở lại tại đó và đợi thêm một năm nữa, sợ điều tiếng của mọi người dành cho mình sợ ba mẹ sẽ thất vọng tôi khi ấy thật sự rất hèn nhát lo lắng đủ điều. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc khi mà tôi thi xong và nhận được kết quả trúng tuyển vào trường đại học mà tôi hằng mong. Một cánh cửa chuẩn bị mở ra trước mắt tôi cánh cửa đưa tôi đến con đường trở thành người lớn một ước mơ theo tôi xuất những năm tháng tuổi thơ bắt đầu trở thành sự thật.
Thế nhưng sau khi những áp lực qua đi đối mặt với hiện thực với giấc mơ ấy của tôi tôi nhận ra rằng hình như tôi không còn quá mong chờ và hi vọng vào nó như trước nữa. Tôi bắt đầu luyến tiếc thanh xuân học sinh của tôi, luyến tiếc khi phải xa những người bạn thân gắn bó với tôi qua bao năm tháng đặc biệt là tôi sợ phải rời xa gia đình mình. Mười tám năm qua tôi luôn sống trong một môi trường quen thuộc là thị trấn nhỏ ở vùng quê ấy mọi thứ xung quanh đã quá quen thuộc với tôi, tôi không biết khi phải đối mặt với một cuộc sống mới ở một môi trường mới tôi sẽ ra sao. Rồi tôi nhận ra hình như càng lớn tôi lại càng có nhiều sự tiếc nuối hơn, càng có nhiều thứ để mất hơn, càng yếu đuối hơn.
Thế rồi đến lúc tôi phải xuống Hà Nội đi tìm trọ gần trường đại học của mình và ở ghép với 2 người bạn mà tôi cũng chẳng biết gì nhiều về họ. Những ngày đầu tiên ở đây nơi thủ đô đông đúc và nhộn nhịp này tôi thấy rất lạc lõng, mọi thứ thật xa lạ khác hẳn quê tôi. Nhịp sống ở đây thật nhanh và vội vàng đến mức tôi chẳng kịp hiểu để thích nghi, tôi không biết mình đã khóc bao nhiêu lần nữa khi phải đối mặt với một nơi ở mới mà tôi lại chẳng có lấy một người quen thầy cô, trường lớp, bạn bè đều thật mới và xa lạ mà một người hướng nội như tôi lại chẳng thể làm gì ngoài tách biệt với mọi người và chẳng dám nói chuyện với ai và tôi lại càng nhớ khoảng thời gian cấp ba hơn nhớ gia đình, bạn bè, thầy cô rõ ràng hồi đó tôi luôn vui vẻ, lạc quan và chưa từng trải qua cảm giác cô đơn đến như thế.
Bên cạnh đó tôi còn cảm thấy áp lực về vấn đề học tập trên trường vì thích vẽ mà tôi chọn theo ngành năng khiếu dù tôi cũng chẳng có thiên phú gì về vẽ tôi chọn ngành này vì khi vẽ tôi cảm thấy rất thỏa mái không cần phải suy nghĩ nhiều chỉ cần mở nhạc lên hòa mình vào những giai điệu và vẽ những thứ mình thích. Nhưng khi học ở trường rồi tôi mới nhận ra khi học một ngành năng khiếu thì điều không thể thiếu là thiên phú là chất riêng của bạn thứ mà không ai có thể bắt chước. Dù tôi cố gắng chăm chỉ như thế nào thì cũng chẳng thể đuổi kịp những bạn học khác bởi họ quá tài năng dù chỉ cần vẽ một lần là ra được cái gọi là chất riêng còn tôi dù có vẽ đi vẽ lại bao nhiêu đi chăng nữa thì kết quả vẫn như vậy không gì đặc biệt cả lúc đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực đến vậy mọi người đều nói là chỉ cần chăm chỉ và cố gắng thì bạn sẽ có được mọi thứ vậy mà tôi đã cố gắng đến vậy rồi kết quả lại chẳng có được gì. Lúc này tôi nhận ra tài năng là một thứ gì rất khó vượt qua nếu không muốn nói là không thể. Nhìn mọi người xung quanh đi làm thêm những công việc liên quan đến chuyên ngành họ học có thu nhập rất ổn định chẳng dựa dẫm quá nhiều và ba mẹ tôi lại thấy mình kém cỏi, họ hướng ngoại tham gia những câu lạc bộ có nhiều mối quan hệ tốt nhiều cơ hội tốt trong khi tôi lại nhút nhát chẳng dám đăng kí tham gia bất kì câu lạc bộ nào vì sợ phải đối mặt với những người anh chị khóa trên không đủ tự tin và can đảm để làm những điều bản thân muốn. Tôi thấy thật thất vọng về bản thân khi chỉ biết đứng ở dưới nhìn những người khác tỏa sáng bằng một ánh mắt ngưỡng mộ và không thể làm gì hơn.
Và một vấn đề khác mà tôi phải đối mặt là quản lý tài chính. Mỗi tháng mẹ sẽ gửi tôi một số tiền và tôi phải dùng nó để chi trả tiền nhà, tiền nước, tiền điện, tiền dịch vụ, tiền đồ dùng sinh hoạt và học tập. Tôi đã từng là một người vô lo vô nghĩ chẳng bao giờ vướng bận chuyện tiền bạc vì luôn có mẹ lo cho mà giờ lại phải chắt chiu từng đồng không dám tiêu sài nhiều vì ngại xin tiền ba mẹ. Hơn ai hết tôi hiểu việc nuôi tôi học đại học khó khăn như thế nào đối với ba mẹ tôi nên tôi luôn chẳng dám xin thêm tiền ba mẹ. Tôi cảm thấy rất bất lực và tủi thân rõ ràng chỉ mới vài tháng trước tôi vẫn còn là cô bé học sinh cấp ba hồn nhiên vô lo vô nghĩ vậy mà giờ sao lại khác nhiều đến thế, khác đến nỗi tôi sắp quên đi bản thân mình hồi trước đã từng là người lạc quan biết nhường nào. Bao nhiêu áp lực cứ nối nhau kéo đến đè nặng lên tôi.
Càng ngày tôi lại càng suy nghĩ nhiều hơn càng nhạy cảm hơn tôi nhận ra mình còn chưa kịp lớn mà giờ đã phải trưởng thành rồi. Cái trưởng thành cái tự do mà khi bé thôi luôn ao ước hóa ra lại tàn nhẫn đến như thế. Tôi đã quá ngây thơ nghĩ mọi thứ đều là màu hồng để rồi khi lớn lên ra thực tế đã tát vào mặt tôi một cái thật đau. Hóa ra những thứ mà tôi luôn mơ mộng khi bé lại khó khăn để có được như vậy lúc này đây có trời mới biết tôi nhớ nhung khao khát được tột lầm nữa lao và vòng tay của ba mẹ đến nhường nào. Hiện thực và giấc mơ quá khác nhau. Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
© Trang Trần - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Câu chuyện của tôi - Tôi đã thay đổi như thế nào
Muốn người khác để ý đến bạn thì không phải là việc bạn chạy theo họ hay chứng tỏ điều gì để thu hút họ, thay vào đó hãy thay đổi bản thân mình tốt lên thì chính mình sẽ thu hút họ.
Cá trê kho gừng
Một miếng rồi hai miếng. Càng ăn càng thấy ngon, càng muốn gắp. Thế rồi tôi tự trách mình “Sao trước đây, mình lại chê món cá kho gừng vốn rất ngon này!”
Thanh xuân năm đó chúng ta có nhau
Nhưng sau ngần ấy năm bên nhau, thứ còn lại trong anh khi bên em chỉ là một thói quen lặp lại vô nghĩa, những bất hòa cứ ngày một nhiều thêm.
Trước cánh cửa tương lai
Đó mới là sự bật dậy mạnh nhất của tính chiến đấu của con người, và đó cũng là những ý nghĩa đẹp nhất sống động nhất của một thời tuổi trẻ, của cuộc đời. Mà khi người ta nhiều tuổi hơn người ta lớn tuổi hơn thì người ta mới nhận thấy mới nhớ lại và mới lắng đọng được.
4 con giáp đang quá cảnh đón Thần tài, thăng chức và tăng lương vào năm 2025, quý nhân giúp gặt hái tài lộc
Bước vào năm 2025, 4 con giáp này có nhiều cải thiện mới trong công việc lẫn tiền bạc.
Đôi chân của mẹ
Cứ nghĩ đến đôi chân mẹ là tôi cứ nghẹn lòng, đôi chân đó đã chẳng quản nắng mưa, đã cày sâu trên những con đường để nuôi mấy chị em tôi được như ngày hôm nay.
Rượu có gì mà nhiều người đam mê đến thế?
Không một tiếng khóc, không một lời nói từ người nhà, không một ai chạy đến nắm lấy tay anh ta. Đơn độc và lặng lẽ. Anh ta đến cuối cuộc đời mà không ai hay biết, không ai để ý, chỉ có cái bóng của chính mình và những giọt rượu đã dẫn dắt anh đến đây.
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?