Gạt chân chống lên!
2009-04-13 23:38
Tác giả:
(Blog Việt) - 7h sáng trời khá oi bức. Mọi người vội vã đến công sở, Hoài cũng vậy. Bỗng cô nhìn thấy đằng trước có một người đàn ông đang đi xe dream quên chưa gạt chân chống. Cô đuổi theo:

Hình minh họa: Blog Bitihí
- Chú ơi! Chú quên chưa gạt chân chống kìa!
Người đàn ông không có phản ứng gì vẫn cứ tiếp tục đi. Hoài ngạc nhiên nhưng vẫn kiên nhẫn đuổi theo vì cô nghĩ chắc ông ấy không nghe tiếng. Lần này Hoài nói rất to:
- Chú ơi! Chân chống! Chú quên không gạt chân chống.
Một lần nữa người đàn ông đó không có biểu hiện gì. Đường mỗi ngày một đông mà người đàn ông đó phóng xe mỗi ngày một nhanh hơn.
Lần thứ ba Hoài cố đuổi theo người đàn ông vì sợ ông gặp nguy hiểm.
Đến thật gần. Hoài nói như hét:
- Chú ơi! Chân chống! Gạt chân chống lên! Nguy hiểm lắm.
Người đàn ông quay phắt lại khuôn mặt phừng phừng:
- Dở hơi à! Thần kinh à! Chân chống bị hỏng.
Hoài sửng sốt, khuôn mặt ngơ ngác. Giờ thì Hoài thấy chút thấm thía với câu nói “Nhiều lúc làm phúc phải tội”...
Gửi từ email: tocdai_friendly@yahoo.com.vn
Cùng một tác giả: Nội ơi! Con nhớ nội lắm!
Ho ten: Đinh Thị Thúy Quỳnh
Email: tigontim_tq@yahoo.com
Noi dung: Tôi có một thói quen là rất hay nói những việc không liên quan đến mình, một trong số đó là nhắc những ai quên gạt chân trống xe trên đường. Có lẽ, tôi may mắn hơn Hoài vì tôi chỉ nhận được những lời nói “cám ơn”. Nhưng lúc đó, tôi thật sự thấy hạnh phúc. Tôi nghĩ, sẽ không vì chuyện này mà Hoài quên “làm phúc” tiếp nữa chứ?
Ho ten: Bùi Công Sinh
Dia chi: 82/7 Đường Núi Thành, Đà Nẵng
Email: Nish532006@yahoo.com
Tieu de: Nhận xét
Noi dung: Cô bé Hoài trong chuyện thật là tốt, sau chuyện này có bé sẽ có 2 cách xử sự sau khi đã gặp tình huống trên: 1/Kệ người ta, ai bảo đãng trĩ, có ngã thì cũng đáng đời. 2/ Mình gặp phải người đàn ông quá tệ, làm ơn mà còn bị trách. Tuy nhiên, không phải ai cũng tệ như vậy, hãy làm điều phúc đức, giúp đỡ người khác vẫn là phương châm của mình. Tôi và mọi người đều mong cô bé giữ được tấm lòng với mọi người như ở tình huống 2, đừng bị hoen ố tình cảm vì đã gặp gã đàn ông nọ. Những người thô lỗ, kém văn hoá như thế không có nhiều ở xã hội chúng ta.
Ho ten: Minh

Hình ảnh: VNN
Dia chi: Ha Noi
Email: minhsur_8967@yahoo.com.vn
Tieu de: “Mưa phùn” bất chợt.
Noi dung: Hồi mới xuất hiện khẩu trang, chắc không ai nghĩ có một ngày , một thời kỳ người ta lại dùng nó khi tham gia giao thông bằng xe máy, xe đạp. Thế mà giờ đây, nguồn tiêu thụ chính của khẩu trang là giành cho việc đi đường : Nào là chống khói, chống bụi, chống bẩn. Nhưng tôi thấy hữu hiệu nhất là chống những con mưa lạ. Lạ vì trời không mưa nhưng tự nhiên thấy " mát mặt", hóa ra cơn mưa có thể từ miệng một gã nào đó vô tư hoặc khủng khiếp hơn là từ trên ô tô xả xuống. Lạ vì cách hành xử của một thiểu số người. Nào hãy vì chúng ta là con người. Hãy dùng khẩu trang khi đi đường!
Độc giả giấu tên: Tôi thay đồ và dắt xe ra đường, hòa vào dòng người đông đúc. Vì đêm qua mưa to nên mặt đường vẫn còn đọng lại một vũng nước khá to và bẩn. Đang vẩn vơ suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng la thất thanh từ đằng sau: “tránh ra, tránh ra” làm tôi giật mình, tay lái loạng chọng, phanh gấp chưa hiểu chuyện gì thì một chiếc xe buýt lao tới với vận tốc cực lớn. Tiếp theo là một luồng nước từ dưới vọt lên trùm lấy tôi… Tôi ướt như chuột, tôi thấy nước mắt trào ra.
Ho ten: Anh Vũ
Dia chi: Quảng
Email: anh_ktk@yahoo.com
Noi dung: Tôi cũng có lúc rơi vào tình cảnh ấy! Khi đi trên đường, tôi thường hay nhìn gương chiếu hậu, nên ngoài việc báo cho người đi bên cạnh bật chân chống xe lên, hoặc tắt đèn xi nhan, tôi vẫn thường nhắc người đi từ phía sau tới. Dù rằng mình chỉ muốn điều tốt cho họ, nhưng đôi khi vẫn không tránh khỏi những tình huống như của Hoài....
Ho ten:Trần Thị Hằng
Dia chi: Ha Nội
Email: tranthihang@yahoo.com
Tieu de: thân gửi tocdai
Noi dung: Đọc bài viết của bạn tôi thấy giận người đàn ông đó quá, tại sao ông ấy lại có thái độ và buông câu nói khiếm nhã ấy? Những con người như thế không phải là không còn trong xã hội này đâu bạn ạ, tôi nghĩ như thế. Nhưng dù sao bạn cũng đừng buồn và đừng có hối tiếc vì bạn đã thông báo cái chân trống "quên chưa gạt" của ông ta nhé. Bạn đã làm được một việc tốt, một việc cần làm đối với những ai có tấm lòng nhân ái, lo lắng cho sự nguy hiểm có thể xảy đến với mọi người. Tôi tin rằng sẽ có nhiều người như tôi ủng hộ việc bạn làm, thầm trách cho lối "đền đáp" lại sự lo lắng của bạn đối với người đàn ông không biết ơn đó. Bạn vẫn lại sẽ làm như thế nếu lại gặp cảnh đó trên đường bạn nhé. Thân.
Ho ten: Nguyễn Thành Hưng
Dia chi: 1/123 Xuân Thủy, Cầu Giấy, Hà Nội
Email: hung_nguyenthanh2002@yahoo.com
Tieu de: Những "vật thể lạ" trên đường phố!
Noi dung: Dòng người và xe đang xuôi ngược trên đường, bỗng nhiên một người đi xe máy phía trước quay sang khạc nhổ một bãi nước bọt, những người đi xe máy phía sau đang đà lao tới vội vã đánh tay lái để tránh cái thứ chất thải mà người đi phía trước nhổ ra đường phố. Một chị phụ nữ tay lái yếu nên loạng choạng suýt nữa gây tai nạn. Nhưng dù có tránh vẫn bị cái chất thải kia bắn tung tóe vào mặt, vào xe do các xe đều đang đi nhanh. Vài phút sau một chiếc xe khách ào tới, bỗng đâu từ trên xe, một túi nylon đựng vỏ trái cây rơi bịch xuống trước mặt một người đi xe đạp làm người đó giật mình suýt nữa lao xe lên vỉa hè. Rõ ràng ý thức của những người tham gia giao thông đó có vấn đề cần bàn.
Ho ten: Duy Phúc
Email: phuc_tranduy
Tieu de: Ba lời cảm ơn cho một ngày đầu tuần
Noi dung: Ba lời cảm ơn cho một ngày đầu tuần: Cách đây không lâu, không nhớ chính xác là vào thời gian nào, loáng thoáng nghe người ta kể chuyện Khổng Tử nhờ một phép màu nên quay lại được thời hiện tại. Một hôm, Khổng Tử mua vé và bước lên một chuyến xe buýt, loay hoay tìm cho mình một chiếc ghế, sau khi yên vị thì mọi người ồ ạt kéo lên, vì quá đông nên không còn đủ ghế. Nhìn thấy một phụ nữ trạc ba mươi tuổi đang bụng mang dạ chửa phải đứng lắc lư nên Khổng Tử đứng dậy và nhường ghế. Bất ngờ… người phụ nữ lăn đùng ra ngất xỉu…! Khổng Tử lấy làm ngạc nhiên lắm (?)
Lần sau, cũng trên một chuyến xe buýt, vì quá đông người nên Khổng Tử cũng phải đứng giữa khoang xe như bao kẻ khác. Có lẽ do thấy cảnh một ông lão già “râu tóc bạc phơ phải đứng trong cảnh chen lấn nên một cô bé hình như còn là học sinh phổ thông đã khẽ khàng đứng dậy nhường ghế cho Khổng Tử. Vì cảm động nên Khổng Tử quay sang cô bé mỉm cười và nói: “Cảm ơn cháu”. Ai dè… cô bé cũng lăn đùng ra sàn xe bất tỉnh nhân sự...! Lần này thì Khổng Tử thực sự bối rối. (?)
Sau lần đó, người ta không còn thấy bóng dáng của Khổng Phu Tử đâu nữa, có lẽ do ngán ngẩm với thì hiện tại nên ngài đã trở về với thời quá khứ vàng son rồi chăng?
P/S: - Cảm ơn chú gì đó lúc sáng nay đã nhắc cháu gác chân chống xe trên đường Lê Hồng Phong. - Cảm ơn bạn Bim hôm trước đã nhắc nhở cho tớ về cái lỗi chính tả trong một bài thơ do vội vàng post lên blog. - Cảm ơn trận ốm vừa rồi để tớ nhận ra mình cần phải quan tâm chăm sóc cho bản thân tốt hơn nữa.
Ho ten: Pinkie
Noi dung: Ui mấy cái này mình cũng gặp thường xuyên, có lúc mọi người cám ơn, lúc bị nói giống như bạn ấy, cũng buồn nhưng nghĩ chỉ một lời nói thôi có thể tránh được bao nhiêu tai hoạ, và biết đâu một ngày nào đó đến lượt mình sẽ được nhắc lại...
Ho ten: Trần Thị Thu Hà
Dia chi: Dak Lak
Email: thuha24690@yahoo.com
Tieu de: Chỉ là một nụ cười
Noi dung: Đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một cái nhìn, một nụ cười thôi nhưng nó đã mang đến cho chúng ta một cuộc sống mới một cảm giác được cảm thông được chia sẻ những niềm vui những nỗi buồn và cả những khát khao của tuổi mới lớn vì vậy đừng tiết kiệm nụ cười bạn nhé! Hãy luôn mỉm cười với mọi người dù ta không quen Hạnh phúc sẽ đến và luôn mỉm cười với bạn!
Ho ten: Nguyễn Hồng Ánh
Email: honganh@vpb.com.vn
Tieu de: Chia sẻ
Noi dung: Việc làm của bạn thật đáng trân trọng, người đàn ông bạn gặp phải tôi nghĩ không là đại diện cho đa số nên bạn không nên buồn vì chuyện đó. Tôi đã nhiều lần làm như bạn và cũng được nhiều người nhắc nhở khi quyên gạt chân chống, nhiều khi không kịp cảm ơn người đã nhắc mình nhưng tôi thật sự biết ơn lòng tốt của họ và tôi cũng cố gắng học tập họ, không thờ ơ với sự nguy hiểm của người khác.
Ho ten: NBT
Dia chi: Hà Nội
Email: nbt_mu_09@yahoo.com
Tieu de: Làm phúc phải tội?
Noi dung: Hồi em học cấp I, một lần, trên đường đi học về, em nhìn thấy một chị đi xe máy làm rơi chiếc vali xuống đất. Em vội chạy tới nhặt chiếc vali lên, cũng vừa kịp lúc chị kia vòng xe lại. Nhưng chưa kịp đưa chiếc vali đến tận tay cho chị kia thì chị ấy đã giật lại và quát: "Định ăn cắp hả? Ranh con!" .
Làm phúc phải tội ư? Có thể. Nhưng em không nghĩ vậy. Chẳng nhẽ tất cả những bài học về làm việc tốt mà chúng ta được học chỉ là trên giấy? Chẳng nhẽ tất cả các bài tập làm văn dẫn cụ già qua đường hay giúp em bé bị lạc tìm mẹ đều là chỉ là chép sách? Chúng ta ngay từ nhỏ đã được học phải biết giúp đỡ người khác, nhưng chưa bao giờ được học là phải đón nhận sự giúp đỡ của người khác như thế nào, vì thế mà những gì đã học ấy đều là không đủ. Còn bài học mà em rút ra sau câu chuyện trên là nên đề nghị trước khi giúp đỡ một ai đó.
Email: chieutimhn01@yahoo.com
Noi dung: Có nhiều khi văn hoá của người Việt la như vậy đấy. Có thể là bạn sẽ thấy hụt hẫng và thất vọng vì đã bị cư xử như vậy. Nhưng không sao, mĩnh cũng đã gặp cái kiểu văn hoá ứng xử đó rất nhiều rồi. Đừng buồn nhé.
Ho ten: Tóc dài
Email: tocdai_friendly@yahoo.com.vn
Tieu de: Lời cảm ơn!
Noi dung: Cảm ơn tất cả các bạn đã chia sẻ bài viết của mình. Và lần sau nếu có gặp lại tình huống đó thì mình vẫn cứ " chú ơi chú quên chân chống kìa" hi hi.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

