Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em đi ngang qua mùa bằng lăng tím

2019-07-18 08:22

Tác giả:


blogradio.vn - Ly cà phê đã vơi đi phân nửa, nhưng vẫn còn đó vị ấm như lúc ban đầu. Có lẽ hơi ấm của những kỉ niệm, của những nhớ thương và tiếc nuối đã ướp vị nơi tách cà phê.

***

Khi những cơn mưa đầu hè lất phất trong phông màu âm u của không gian đất trời cùng phớt tím sắc bằng lăng ẩm ướt cũng là khi trong lòng ta dâng lên những kỉ niệm tình yêu khó phai.

Bao dấu yêu và thương nhớ, bao kỉ niệm về em chợt hiện về ấm áp trong anh. Những cánh tím bằng lăng khẽ rung rinh trong gió ướt đẫm những cơn mưa dập dìu đối lập hoàn toàn với vị nóng của cà phê nơi quán quen ta ngồi. Nhưng sự sắp đặt của định mệnh hay vô tình của tạo hóa, những điều đối lập ấy lại mang em về vẹn nguyên và đong đầy trong anh.

Bao mùa bằng lăng đã đi qua, bao bâng khuâng và nhung nhớ hiện về rồi lại lạc bước theo phai dấu thời gian nhưng trên tất cả em vẫn luôn trong trái tim của anh. Có những sự việc và hình ảnh bất tuân theo quy luật của tự nhiên, càng cố gắng để quên đi, lại càng in chặt trong tâm khảm và tiềm thức của ta. Đôi lúc anh muốn quên em, quên đi một thời đã là xa vắng nhưng thật khó khăn biết bao.

Em như màu tím của hoa bằng lăng, lẩn khuất qua thời gian, qua những tán lá xanh và thân nâu sần sùi rồi bất chợt hiện về tím cả những góc trời và nơi góc khuất trong thẳm sâu tâm hồn. Em yêu màu tím của cánh hoa bằng lăng - thứ hương sắc đượm màu thủy chung và man mác những nỗi buồn của sự nhớ nhung.

em đi ngang mùa bằng lăng tím

Em thích ngồi tĩnh lặng trong những lúc chiều tà để được thả hồn, thả sự thư thái của bản thân vào những dập dìu trong gió của sắc tím bằng lăng để được thấy một phần tâm hồn của mình trong đó. Anh nhớ xiết bao hương tóc em tựa nơi bờ vai của anh, nhớ sự im lặng như muốn đóng cửa thời gian để cả hai cùng chung ánh mắt tím một sắc bằng lăng trong không gian ráng đỏ của hoàng hôn.

Nơi tình yêu bắt đầu của anh và em là những chúm chím và lấp ló sắc màu bằng lăng trên nền trời đầu hè trong xanh, nơi mong manh những cánh hoa khẽ ướp hương trên mái đầu của em trước khi tiếp tục theo hành trình cùng gió. Bằng lăng đã lưu lại trong chúng ta thật nhiều kỉ niệm để rồi mỗi lần hẹn hò trong yêu thương da diết hai ta đều chọn nơi công viên phủ tím cánh hoa hay góc quán quen thân thuộc nơi anh đang ngồi đợi em, chỉ bởi một điều thật giản đơn nhưng da diết biết bao – tán hoa bằng lăng buông ngang ô cửa sổ.

Nếu biết dừng lại ở đúng thời điểm, cả hai sẽ lại đi chung một con đường, nhưng khi sự sai lệch vượt đi quá lớn, chỉ có thể lựa chọn ngã rẽ mà tách đôi. Khi đó, ta mới chợt nhận ra những dỗi hờn kia thật chẳng đáng là bao so với tình yêu mà chúng ta từng có. Thế nhưng sự hãnh diện và bản ngã trong ta quá lớn, khiến bước chân ta cứ vậy chầm chậm tiến về nơi phía trước. Đến khi trong trái tim và khối óc được định hình rồi mang cảm xúc trở lại, ta mới giật mình nhận ra chúng ta đã ở thật xa nơi ngã rẽ ban đầu.

Ta chỉ còn biết ngoái lại để nhìn những năm tháng đi qua, nhìn những dấu yêu chỉ còn là kỉ niệm - chầm chậm, đơn côi để trôi bước theo thời gian như những cánh bằng lăng mỏng manh trong gió khẽ rời xa thân cành khẳng khiu trong bịn rịn, trong hối tiếc. Những luồng gió nơi phía ngoài vẫn thổi, vẫn dập dìu những tán hoa bằng lăng lay động trong cơn mưa chiều đầu hè và để lại nơi dưới nền sân những sắc tím lấm chấm trên nền gạch đỏ đã phủ bóng rêu xanh.

Ly cà phê đã vơi đi phân nửa, nhưng vẫn còn đó vị ấm như lúc ban đầu. Có lẽ hơi ấm của những kỉ niệm, của những nhớ thương và tiếc nuối đã ướp vị nơi tách cà phê. Anh lại lưu giữ những cánh bằng lăng hôm nay để nhớ rằng một mùa bằng lăng nữa đã lại bước đến, một mùa nữa anh hi vọng được gặp lại em nơi dưới những tán bằng lăng tím sắc bầu trời!

© Trịnh Ngọc Quý – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chúng ta có đủ kiên trì dến cuối đời để thích một người

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

back to top