Em có hạnh phúc không?
2014-02-19 01:00
Tác giả:
Phố xá, những quán cafe, thậm chí đến cả mạng xã hội cũng như được ướp cái hương ngan ngát của hoa hồng và cái vị nhát đắng của chocolate. Cái bụng rỗng sôi ì xèo thì lại dẫn đôi chân đi theo mùi hấp dẫn của đồ ăn. Trên tầng 5, đèn huỳnh quang héo hắt, đôi trai gái chụm đầu vào cái bếp gas nhỏ, chẳng nghe lỏm được lời thì thầm yêu thương nào... nhưng rõ ràng cảnh tượng gợi ra sự gắn bó làm người ta phát thèm. Họ đang hạnh phúc lắm đấy. Ừ, có những thứ hạnh phúc làm người ta phát phì cười vì cái sự rùm beng, ầm ĩ, và cuối cùng là lãng xẹt của nó; lại có những hạnh phúc bình dị khiến ta cứ phải đứng lặng mà ngắm nhìn...

Em hẳn vẫn nghe nhắc nhiều đến Duyên Nợ. Người ta thường vin vào nó để nói về những mối quan hệ. Tôi thì vẫn luôn tin - phải là có duyên thì người ta mới gặp nhau, yêu nhau. Còn mọi chuyện sau đó - chẳng thể do ai quyết định ngoài ta. Bởi thế, ta mới vì một chữ “duyên” mà dấn mình vào chữ “chấp” để rồi ôm lấy khổ đau. Em cũng từ một chữ “nợ” mà đau đớn nhận ra duyên kia bẽ bàng. Xin nhớ cho rằng chẳng có chuyện yêu nhau mà biết trước duyên nợ mình kết thúc lúc nào, chẳng có cái gọi là duyên tan nợ hết, mà chỉ có chuyện người trong cuộc không đủ cố gắng, không đủ kiên nhẫn, yêu thương chẳng đủ rộng dài, rồi cuối cùng đem lòng người bạc mà đổ cho duyên ngắn phận mỏng... nghe có đáng buồn (cười) không?!
Vậy nên, em à, đừng tin! Nếu hạnh phúc kia là đích đến thì luyến ái chắc chắn không phải là con đường duy nhất. Cũng chẳng có ai bê đến trước mặt em một cái hộp to đùng và hét lên "Hạnh phúc đây, hãy nhận lấy đi!". Hạnh phúc, suy cho cùng cũng là cảm nhận riêng của mỗi con người. Nếu đã từng trải qua chuỗi ngày dài thấy sự sống này mất đi ý nghĩa, nằm dài trong chăn, muốn khóc mà không rơi nổi một giọt nước mắt - hẳn em sẽ hiểu nụ cười vô tư ngày xưa quý giá thế nào.
Nếu đã từng sống những ngày mà đi làm về chỉ biết nằm dài chờ một ngày như thế nữa trôi qua, hẳn em sẽ hiểu giá trị của mỗi chuyến đi, mỗi cuộc hẹn hò - dù là nhỏ và đầy ngẫu hứng. Hay đơn giản chỉ là cái giây phút thèm được nghe tiếng người nói sau những ngày tự nhốt mình trong bốn bức tường với tất cả tuyệt vọng và sợ hãi - cũng thấy hạnh phúc như mình được sinh ra lần nữa...
Gom nhặt và nhấm nháp những niềm vui nho nhỏ, em sẽ thấy điều to to hơn, ấy là hạnh phúc.
• Gửi từ Lại Hồng Thơm
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.



