Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em chỉ cần là cô gái nhỏ đủ yêu thương

2020-08-05 01:24

Tác giả: Cỏ Mây


blogradio.vn - Tôi luôn cảm thấy gì đó nhưng lại vờ như không biết, không muốn đào sâu thêm. Tôi tự nhủ bản thân tin anh, tin vào tình cảm sâu đậm này. Chúng ta sẽ chẳng thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

***

Ngay từ khi còn đi học, chuyện tình của tôi và cô bạn cùng phòng đã nổi tiếng khắp trường. Chẳng phải chuyện tình tay ba sóng gió, chẳng phải hoa khôi nam thần, cũng chẳng phải ngọt ngào sâu đậm gì. Nổi tiếng vì nữ chính hai câu chuyện tình này trái ngược hẳn với nhau.

Ninh Ninh - cô bạn cùng phòng ký túc xá với tôi là mẫu người con gái đạt điểm 8/10 tất cả các tiêu chuẩn. Cô ấy có gia thế tốt, gương mặt xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn tri thức có tri thức, đặc biệt lại rất dịu dàng. Như các cô gái hay bàn tán thì Ninh Ninh điển hình của một ‘cô bạn gái quốc dân’. Cô ấy  thích một đàn anh tên Hiểu Dự, nhan sắc bình thường, cũng chẳng dịu dàng ôn nhu, cũng không có cái gọi là ‘ánh sáng của học thần’, anh ta cũng chẳng có ‘ơn cứu mạng’ động trời lay biển hay gì để cô ấy ‘lấy thân báo đáp’… thế nhưng Ninh Ninh lại mê anh ta như điếu đổ. Cô ấy nói với tôi:

- Cậu không hề biết bản thân thích anh ấy ở điểm nào.Cậu chỉ biết cậu thích anh ấy mà thôi. Cái cảm giác chỉ nhìn anh ấy đứng một chỗ đã tỏa ra ánh hào quang ấy.

Mỗi lúc như thế tôi chỉ cười cho qua, lòng cũng mong Ninh Ninh nhanh chóng lấy về tay nam thần trong lòng cô ấy. Lúc cô ấy tuyên bố bắt đầu theo đuổi anh chàng kia, chúng tôi đều nghĩ chẳng dăm bữa là chàng sẽ gục dưới làn váy hoa của nàng mà thôi. Ninh Ninh chuyển lịch học để trùng thời gian đi qua hành lang gặp gỡ anh chàng kia, hằng ngày chạy đi cổ vũ bóng rổ có anh ta thi đấu, mỗi tối tất bật nấu ‘món ăn tình yêu’, sáng lại hấp tấp chạy đi đưa đồ, chăm sóc anh ta không quản mưa gió, chúng tôi nhìn còn cảm động thay. Thế nhưng Hiểu Dự lại lạnh nhạt, thản nhiên nhận sự quan tâm của cô ấy mà không có hồi đáp, anh ta tự cho đó là đương nhiên. Tôi đã vài lần khuyên bảo cô ấy nhưng vẫn không có kết quả đành im lặng, lòng cảm thấy lo lắng.

Thế rồi vào một ngày mưa cô ấy đã tỏ tình thành công. Bạn bè hân hoan chúc mừng cô ấy, nói cô ấy đã hòa tan băng sơn trong lòng đàn anh kia rồi, từ nay chắc chắn sẽ hạnh phúc, được cưng chiều như công chúa. Khoảnh khắc nhận lời chúc ấy, tôi thấy cô ấy mặt đỏ hồng cười thật xinh đẹp.

Những ngày về sau, Ninh Ninh ít đi với chúng tôi hẳn, còn ít hơn lúc cô ấy chưa chính thức yêu đương. Mỗi khi chúng tôi trêu chọc “Người có tình yêu bận quá nhỉ!’ cô ấy chỉ cười trừ không đáp. Sau đó chúng tôi mới biết, anh chàng kia đồng ý làm bạn trai Ninh Ninh nhưng chẳng hề có chút ý thức nào. Ninh Ninh mỗi ngày chạy đi chạy lại đưa đồ, mua cơm, giữ chỗ , lấy nước,… tất tật những gì mà chúng tôi nghĩ ra được, tất tật những gì chúng tôi không thể nghĩ ra… cô ấy cũng làm cho anh ta. Có lần bạn anh ta hỏi có phải bạn gái anh ấy không, có mặt Ninh Ninh ở đó mà Hiểu Dự cười ha ha đáp:

- Bạn là con gái thì đúng hơn.

Cứ thế cuộc sống trôi đi chẳng khác biệt, Ninh Ninh vẫn sẽ là bạn gái của anh ta, vẫn sẽ chăm sóc anh ta vô điều kiện, vẫn sẽ yêu anh ta. Nhưng tôi biết, sâu trong trái tim cô ấy, có gì đó ảm đạm dần, đang chết dần theo ánh mắt nụ cười cô ấy mỗi ngày. Cả thế giới đều thấy anh ta chẳng hề yêu thương Ninh Ninh, Ninh Ninh lại không biết, hoặc biết nhưng giả vờ ngây ngô.

Tôi thì trái ngược với Ninh Ninh, gia cảnh bình thường, học lực bình thường, chẳng khéo tay chẳng dịu dàng, may mắn trời cho gương mặt dễ nhìn… đúng, chỉ dễ nhìn mà thôi. So sánh tôi với Ninh Ninh thì đúng là một người 5 một người 10. Thế nhưng mọi người đều hâm mộ vì tôi có một người bạn trai cực kỳ tốt. Anh ấy săn sóc, dịu dàng, tỉ mỉ và rất cưng chiều tôi. Anh sẽ mua bữa sáng cho tôi, sẽ thức khuya sửa bài giúp tôi, sẽ mua trà sữa đồ ăn vặt mỗi chiều cuối tuần bồi bổ cho cô bạn gái nhõng nhẽo, đưa tôi đi chơi, ngày lễ cũng không bao giờ thiếu quà, thậm chí cả ngày thường thỉnh thoảng tôi vẫn nhận được quà từ anh. Tất cả đều nói tôi đã tìm được bạch mã hoàng tử.

Đã là con gái, ai cũng có một giấc mộng công chúa, bởi vậy Ninh Ninh từng cãi nhau với Hiểu Dự. Cô ấy muốn Hiểu Dự mua bữa sáng vài ngày cho cô ấy, anh ta lại nói thật phiền. Họ cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, cuối cùng vẫn là Ninh Ninh thỏa hiệp, tiếp tục cung phụng Hiểu Dự. Cô ấy đôi khi vẫn nói:

- Thật hâm mộ!

Nhưng đúng là, chỉ người trong cuộc mới hiểu. Anh và tôi bên nhau hai năm, anh vẫn không thể nhớ rõ tôi thích ăn gì, ghét ăn gì, anh không nhớ tôi uống trà sữa vị nào, cũng chẳng hề nhớ tôi không thích phim kinh dị. Có lẽ là anh không muốn nhớ, hoặc vờ như không nhớ. Anh sẽ tặng tôi trà sữa bạc hà, chỉ của một quán duy nhất. Anh sẽ đưa tôi đi xem phim, nhưng sẽ mua vé những phim mà tôi chán ngấy, sợ hãi. Anh sẽ tặng tôi quà, nhưng đều là đồ tôi không thích hoặc không thể hợp. Anh tặng tôi son, nhiều hãng nhưng cùng một màu, tôi nói: “Em không hợp màu này lắm”. Anh lại nói “Anh thấy nó rất hợp với em.”

Tôi luôn cảm thấy gì đó nhưng lại vờ như không biết, không muốn đào sâu thêm. Tôi tự nhủ bản thân tin anh, tin vào tình cảm sâu đậm này. Chúng ta sẽ chẳng thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Ngày cuối tuần là thời gian hẹn hò cố định của chúng tôi. Ngày hôm ấy, chẳng hiểu sao anh nằng nặc đòi phối đồ cho tôi… Thôi vậy, dù sao gu thời trang của anh cũng rất khá. Đang líu ríu nói cười, bước chân anh khựng lại, trước chúng tôi là một cô gái rất xinh đẹp… cũng rất quen thuộc. Cô ấy mặc bộ đồ giống tôi đang mặc, màu son mỗi giống son tôi đang đánh, túi sách cũng giống đồ tôi hay dùng… ánh mắt giống tôi đến kỳ lạ… mái tóc dài mềm mại buông thả dịu dàng…

Tôi ngẩn người: anh chưa bao giờ đồng ý cho tôi cắt tóc, anh nói anh thích tôi xõa tóc dài. Anh gượng gạo chào hỏi, nói với tôi đó là bạn cũ. Cô ấy không nói gì, mỉm cười thật nhẹ nhàng hỏi anh ấy có thể mời cô một ly trà sữa chứ? Lâu lắm cô mới về đây. Tôi không nói gì, theo chân hai người họ, lòng có cảm giác không nói được. Anh lấy cho cô ấy trà bạc hà, cô ấy tự nhiên nhận lấy, cảm ơn hỏi anh vẫn nhớ sao, lúc đó tay nắm túi xách của tôi run lên. Anh lại lấy một ly khác đưa tôi, lúc đó tôi chỉ muốn hét lên “Em không thích vị này”, nhưng rồi vẫn đưa tay nhận. Tôi nhìn anh và cô gái kia trò chuyện, lòng lạnh lẽo. Sợ bản thân không kìm được nước mắt, sợ mất mặt, tôi lấy cớ rồi ra về.

Đi lang thang trên đường, tôi khóc nức nở như một đứa trẻ, xấu hổ tủi thân cùng cực. Lúc đứng trước cô gái đó, tôi cảm thấy như bản thân đang sao chép, bắt chước cô ấy, tôi là phiên bản copy lỗi của cô. Tôi thấy bản thân như trò hề, ăn cướp sự yêu thương, ăn trộm tình cảm thuộc về cô ấy. Thật đáng thương làm sao.

Tối đó, tôi quyết đoán trả đồ cho anh, thanh toán được tất cả những gì tôi làm được, dứt khoát chia tay trong yên bình, không đồng ý nói chuyện dây dưa nữa. Tôi chỉ để cho anh một tin nhắn:

- Em muốn là cô gái bình thường nhưng là chính em, em không muốn làm công chúa trong gương, em không phải cô ấy.

Tôi làm cách ấy như là để lấy lại chút mặt mũi tôn nghiêm cuối cùng. Sau lần đó, anh gặp tôi đều ngượng ngùng, không dám nói gì, tôi lại lạnh nhạt như chẳng hề quen, cho dù tim tôi đau đến nghẹt thở. Bạn bè đều nói tôi thật ngược đời, được cưng chiều lại không thích, nghĩ gì mà chia tay. Ninh Ninh cũng không hiểu, cô ấy thậm chí từng hỏi tôi:

- Người khác hâm mộ cậu đến thế, còn cậu lại tự tay rũ bỏ hạnh phúc. Cậu đang nghĩ gì vậy?

Tôi không đáp, chỉ im lặng nhìn cô ấy. Ninh Ninh vẫn đằng đẵng yêu Hiểu Dự một cách cố chấp hi sinh ngu ngốc. Đôi lúc cô ấy thử ‘vùng lên’ nhưng rồi lại đâu vào đấy, tôi đã nói với bạn bè của chúng tôi:

- Một ngày làm nô, cả đời làm hầu, không ngóc đầu lên được. Vốn là công chúa, tội gì hạ mình làm nữ nô?

Vài năm sau khi ra trường, tôi gặp lại Ninh Ninh. Cô ấy giờ xinh đẹp tự tin, tiếp nhận gia sản gia đình, người theo đuổi rất nhiều. Cô ấy đã chia tay Hiểu Dự đã được một năm, sau khi ra trường vài tháng. Cô ấy cười thật rạng rỡ nói với tôi:

- Địa vị của phụ nữ là do bản thân tự quyết định. Trong tình yêu, không có bình đẳng, không có ‘anh yêu em như em yêu anh'. Trong tình yêu thắng thua là xem vào ai yêu nhiều hơn, ai lý trí hơn mà thôi. Phụ nữ hèn hạ nhất là khi cúi người trước tình yêu, tự cho bản thân hi sinh cao cả lắm, nhưng lại không có thủ đoạn cho người ta biết, chỉ gặm nhấm một mình.

Tôi cũng từng gặp lại anh, lần này anh mua cho tôi một vị trà khác nhưng tôi không nhận. Tôi cười dịu dàng thủ thỉ:

- Thật ra em chưa từng thích trà sữa.

Chúng ta không cần làm công chúa, cũng chẳng cần làm nô tì. Chúng ta có thể hi sinh, có thể chịu khổ nhất thời nhưng không thể chịu khổ cả đời. Chúng ta có thể cao ngạo, được cưng chiều nhất thời, nhưng không ai có thể cung phụng ta cả đời. Chúng ta chỉ cần làm cô gái nhỏ đủ lý trí và đủ yêu thương là được rồi.

© Cỏ Mây - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Replay Blog Radio: Tháng 5, chúng ta chọn chia tay

Cỏ Mây

Tôi đang trở thành loại người mà bản thân ghét nhất.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top