Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tòa lâu đài kỳ diệu của công chúa

2016-02-22 01:00

Tác giả:


blogradio.vn – Đột nhiên tôi nhớ tới cuốn truyện xưa cũ và bới tung cả tủ sách để tìm. Đó là thứ duy nhất tôi đem theo từ ngôi nhà cũ nhưng cũng là thứ khiến tôi sợ hãi khi nhớ lại quãng thời gian khốn khổ đó, thế nên tôi luôn giấu nó tận đáy hòm. Nhưng chẳng hiểu sao lúc này tôi lại tin nó là thứ duy nhất khiến cảm giác hụt hẫng trong lòng tôi vơi đi.

***

Bà hàng xóm trước khi đi về liền buông một câu nhận xét vô thưởng vô phạt:

- Con Min càng lớn càng giống bố như tạc ấy nhỉ?

Dì Linh, mẹ kế của tôi, khẽ gật đầu và nở một nụ cười hiền lành giả bộ với khóe môi chỉ nhếch lên một tí, người đối diện sẽ trông thấy vẻ trìu mến khi bà cúi xuống nhìn tôi. Chỉ có tôi là biết rằng, chỉ cần ngước đầu lên sẽ nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của dì.

Bố mất rồi, từ mấy năm trước, điều duy nhất tôi nhớ về ông là cuốn truyện cổ tích bằng tranh ông tặng tôi vào sinh nhật năm tuổi. Ông đã từng ôm tôi và rất nhiều lần đọc cho tôi nghe câu chuyện trong đó. Bây giờ chẳng có ai đọc cho tôi nghe nữa nhưng tôi vẫn nhớ câu chuyện nói về một nàng công chúa lưu lạc trong nhân gian, phải tới khi trưởng thành mới tìm lại được vua cha. Tôi đã nghĩ mình chính là một cô công chúa như thế, mai này lớn lên tôi sẽ tìm về cung điện của mình.

Thế nhưng càng lớn tôi càng hiểu rằng, tôi chính là con của bố tôi và sẽ không có cung điện hay vua cha nào đang chờ tôi cả. Tôi mãi mãi chỉ là con Min đen đúa, xấu xí may mắn không bị dì Linh ruồng bỏ, cho ngủ ở một xó trong bếp và mỗi bữa được một chút cơm thừa.

- Đứng đó làm gì nữa, đi đón thằng Bi ngay đi!

Tiếng quát của dì Linh vang lên ngay khi bà hàng xóm khuất bóng làm tôi giật mình. Sau mỗi lần người ta nói tôi giống bố thì dì thường cáu giận với tôi vài ngày liền, điều ấy càng khiến tôi ghét cái sự giống bố của mình. Kim ngắn đồng hồ chỉ số bốn, kim dài chỉ số mười hai, phải tới lúc kim dài chỉ số sáu mới tới lúc đi đón cu Bi đi học về nhưng tôi vẫn bước nhanh ra cửa vì sợ dì đánh.

Tôi mâu thuẫn lắm, chẳng biết mình ghét hay là thích việc đưa đón cu Bi nữa. Tôi thèm được đến trường, muốn đi học để không bị mắng là con đần. Tôi không muốn đến trường để đón nó, tôi muốn được đi học như con Như nhà bác bán phở bò đầu ngõ hay thằng Sính cháu nội ông tổ trưởng tổ dân phố. Tôi đã từng học cùng mẫu giáo với bọn nó nhưng đó là khi bố còn sống cơ. Ông mất rồi, dì Linh bảo với người ta tôi hóa ngốc sau ngày ông mất nên không cho tôi đi học. Tôi chẳng biết mình có ngốc thật không vì bản thân không nhớ nổi vẻ mặt bố, nhưng lại nhớ từng khung thoại trong cuốn truyện tranh mà bố mua cho. Chỉ duy có dòng bố viết thêm vào cuối sách là tôi không biết vì bố chưa từng đọc và tôi thì không biết chữ.

Tòa lâu đài kỳ diệu của công chúa

Con Như với thằng Sính kể với đám bạn ở lớp nên mỗi lần đi đón thằng Bi, chúng nó thường chỉ chỏ gọi tôi là con đần. Tôi lại mơ mình là công chúa bị bỏ rơi, sẽ có ngày vua cha đón tôi về, khi đó tôi sẽ rúc vào ngực họ mà khóc cho thỏa thích. Nhưng thứ chờ đợi tôi chỉ là một trận đòn lằn mông và bỏ đói một ngày khi mẹ của con Như và mẹ thằng Sính tới mách dì Linh.

Về gần tới đầu phố, mấy bà ngồi quán nước chè buôn dưa lê thấy tôi và cu Bi thì lại chụm đầu đưa chuyện:

- Đứa thứ hai nhà mụ Linh chả giống ông Đại tí nào…

- Con Linh số sướng, là con mụ nhà quê đi làm ô sin mà câu được lão Đại mất vợ, giờ có nhà có cửa. Nghe bảo chả cưới xin gì đâu.

- Đùa chứ, không khéo thằng Bi chả phải…

- Thật á? Thế thì…

Tôi vội vàng đưa hai tay ra áp chặt vào tai cu Bi. Chả ai dạy tôi phải làm thế cả nhưng tôi biết nếu cu Bi nghe được và thắc mắc điều này với dì Linh thì kiểu gì tôi cũng bị đánh mắng. Trong nhà này cu Bi như một hoàng tử nhỏ, còn tôi là con ở thấp hèn. Cu Bi và cả dì Linh rất sợ khi người khác nói cu Bi không giống bố. Tôi hiểu điều đó, bởi đã là hoàng tử, người ta còn mơ tới cuộc sống khác để làm gì? Chỉ có tôi, con ở thấp hèn mới khao khát mình thuộc về một nơi khác.

- Này… cháu…


Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, tội vội nắm chặt tay cu Bi, kéo sát vào người, sợ sệt quay đầu về phía người lạ vừa gọi.

Người vừa gọi cao lắm, cả tôi và cu Bi đều phải ngước đầu nhìn. Người lạ trông già, bàn tay to lớn của người đó giơ ra định chạm vào vai tôi thì khựng lại vì biểu hiện phòng bị của tôi. Người lạ có đôi mắt một mí và cặp lông mày rậm giống tôi, điều đó khiến tôi có cảm giác thân thuộc.

- Cháu là Min phải không?


Nhìn rõ dáng người nhỏ xíu và khuôn mặt khô quắt của tôi không hiểu sao người lạ lại tỏ ra rất xúc động, bàn tay mấy lần vươn ra rồi lại rụt lại như sợ tôi chạy mất. Tôi máy móc gật đầu. Dì Linh nói phải đề phòng người lạ:

- Chị cháu là Min!

Cu Bi nhanh nhảu đáp thay lời tôi. Người lạ gật đầu, đưa tay lên dụi đôi mắt hoe đỏ của chính mình.

- Sao cháu có thế gầy thế? – Ánh mắt người lạ hiện nên sự xót xa, khổ sở. - Biết là cháu ở khu phố này, nhưng giờ nó thay đổi nhiều quá, cứ ngỡ là phải tìm mất thời gian lắm, không ngờ… Cũng may cháu giống bố đến vậy, chỉ nhìn một cái là nhận ra.

May ư? Trước giờ tôi chưa từng nghĩ giống bố lại là một điều may mắn. Tôi bất ngờ thụt lùi một bước khi người lạ định tiến gần tôi thêm một chút.

- Chú biết bố Đại của cháu? – Cu Bi tò mò hỏi lại.

Vẻ xúc động của người lạ đột nhiên chững lại không biết vì phản ứng của tôi hay vì câu hỏi của cu Bi. Ông nhìn chằm chằm vào cu Bi và lẩm bẩm một mình mấy từ “bố Đại của cháu” khiến tôi đâm sợ trở lại và quyết định dắt cu Bi đi tiếp thì ông ta lại hỏi, nhưng lần này là hỏi cu Bi:

- Cháu là con mẹ Linh?

Cu Bi hớn hở gật đầu xác nhận vì người lạ biết cả mẹ nó.

- Cháu mấy tuổi rồi?

- Cháu sáu tuổi ạ.

Lông mày người lạ nhíu chặt lại, khuôn mặt sa sầm. Dù dì Linh hiếm khi để tôi tiếp xúc với người khác nhưng tôi vẫn nhận ra người lạ đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ. Tôi sợ lắm. Mỗi lần dì Linh giận là tôi bị ăn đòn. Tôi run rẩy đẩy bàn tay của người lạ chẳng biết đã đặt lên vai tôi từ bao giờ và nắm chặt tay cu Bi kéo chạy đi. Người lạ hốt hoảng gọi với theo nhưng tôi lẻn ngay vào một hẻm nhỏ và chuồn mất.

Tòa lâu đài kỳ diệu của công chúa

Tôi với thằng Bi vừa về tới nhà đã nghe thấy tiếng cãi vã của dì Linh và chú Tòng. Nhác thấy bọn tôi cả hai im bặt lại. Hàng xóm bảo chú Tòng là nhân tình của dì Linh, nhưng tôi chả biết nhân tình là gì, chỉ biết chú thương thằng Bi và ghét bỏ tôi hệt như dì. Thằng Bi không để ý hai người đang cãi nhau, sà ngay vào lòng chú Tòng làm nũng và kể chuyện gặp người lạ hôm nay. Dì Linh tái mét mặt khi nghe nó kể và chẳng biết tại sao ngay sau đó dì đẩy tôi vào bếp và nhốt lại.

Tôi hé mắt qua khe cửa thấy thằng Bi ăn kẹo còn dì Linh và chú Tòng tiếp tục cãi vã thì mới yên tâm lục tìm trong cái xó của mình cuốn truyện tranh công chúa. Bố là người duy nhất đã ôm tôi. Nếu ông còn sống liệu ông còn ôm tôi vào lòng và đọc truyện cho tôi nghe nữa không? Tôi miết ngón tay vào dòng chữ ông viết. Rất nhiều lần muốn nhờ cu Bi đánh vần đọc cho nhưng rồi tôi lại sợ nó sẽ đòi mất cuốn truyện này của tôi. Có thể ngay ngày hôm sau cu Bi sẽ xé từng trang mà gập máy bay nhưng với tôi cuốn truyện này quan trọng lắm. Mỗi lần ôm chặt nó tôi mới nhớ lại được cảm giác bố ôm tôi vào lòng, chỉ có cảm giác ấy mới giúp tôi chìm vào giấc ngủ mỗi lần bị bỏ đói hay đòn đau.

- Dì Linh với em Bi đâu?

Người lạ bảo ông ấy là chú của tôi, cu Bi không phải là em trai tôi, dì Linh cũng chẳng phải mẹ kế của tôi, bà ta chỉ là người giúp việc trong thời gian ba tôi bệnh nặng. Người lạ đau lòng nhìn tôi và bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng. Tôi ngơ ngác trong vòng tay người lạ, ông là người thứ hai đã ôm tôi. Ấm áp này tôi tưởng mình đã quên từ lâu.

Ngày chú đưa tôi đi, tôi chỉ mang theo cuốn truyện mà thôi. Trước khi lên xe, tôi ngoái đầu nhìn lại căn nhà cũ. Dì Linh với cu Bi chuyển đi trước cả tôi. Tôi thấy dì giận lắm, ánh mắt hiện rõ vẻ hằn học. Nhưng lần này dù giận dì cũng không đánh tôi, có lẽ là vì chú đang nắm tay tôi. Tôi đưa mắt nhìn lại căn nhà cũ. Chú bảo:

- Lớn rồi chú cho con quay lại. Bố hẳn là muốn con ở cùng chú.

Tôi bất giác xiết cuốn truyện trong lòng chặt hơn.

Ở cùng chú, tôi chẳng phải ngủ nơi xó bếp, chẳng cần lo sợ những trận đòn roi nữa. Thế nhưng mỗi lần nhìn chú cưng nựng những đứa em, tôi lại ao ước trong cung điện này chỉ có tôi và chú.

Một lần chú mua mấy cuốn truyện tranh mới và sau khi mấy đứa em họ chọn thì chú đưa một cuốn còn sót lại cho tôi.

- Cho con này công chúa!

- Sao bố gọi con là công chúa?

- Vì con là con gái bố chứ sao?


Tòa lâu đài kỳ diệu của công chúa

Kí ức xưa cũ đột nhiên xuất hiện. Bố xoa đầu và ôm tôi vào lòng, cuống quýt thơm vào hai má đỏ hồng của tôi. Tôi nhìn cuốn truyện trên tay và nhìn theo bóng lưng để lại của chú, vội vã nói như sợ không còn cơ hội nào khác:

- Con muốn chú làm bố con.

Chú hơi khựng người và quay lại nhìn khiến tôi ngượng ngùng cúi mặt. Chú xoa đầu định nói điều gì thì nghe thấy tiếng khóc của đứa con út liền vội vàng rời đi để lại bao hụt hẫng trong lòng tôi. Đột nhiên tôi nhớ tới cuốn truyện xưa cũ và bới tung cả tủ sách để tìm. Đó là thứ duy nhất tôi đem theo từ ngôi nhà cũ nhưng cũng là thứ khiến tôi sợ hãi khi nhớ lại quãng thời gian khốn khổ đó, thế nên tôi luôn giấu nó tận đáy hòm. Nhưng chẳng hiểu sao lúc này tôi lại tin nó là thứ duy nhất khiến cảm giác hụt hẫng trong lòng tôi vơi đi.

Bìa sách có chút nhàu nát, gáy đã bung, một vài trang bị gián nhấm, chất giấy ố vàng nhưng vẫn đọc được. Lật giở từng trang truyện cho tới trang cuối cùng, trái tim tôi bỗng run rẩy bởi dòng chữ:

“Mừng sinh nhật năm tuổi của An Nhiên – Công chúa yêu của bố. Chúc con một đời an lành.”

Tôi mải miết đi tìm nơi chốn thuộc về mình mà không biết rằng từ khi sinh ra tôi đã là một cô công chúa, là công chúa của bố, và tình yêu của bố là tòa lâu đài diệu kì nhất dành cho tôi.

Bố à, An Nhiên sẽ sống một đời hạnh phúc, bình yên. Con yêu bố!

© Ivy Nguyen – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

back to top