Phát thanh xúc cảm của bạn !

Duyên phận

2014-02-21 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Cuộc đời này có lắm điều lạ kỳ đúng không? Có những năm tháng qua đi mà chẳng thành nỗi nhớ. Đôi khi chỉ một lần gặp gỡ, chỉ một thoáng nhìn cũng trăn trở mãi trong nhau.    

Những cơn mưa rào bất chợt vào giữa tháng 10 là nơi nó gặp anh – một chàng trai sinh viên năm cuối trường kiến trúc. Ngày ấy nếu như nó không xuống nhầm trạm xe buýt nếu như trời không mưa thì có lẽ nó và anh sẽ không gặp nhau. Trong hồi ức của nó, cơn mưa và anh là cái định mệnh mà nó không thể quên, giấc mơ về thế giới gặp lại anh với nó vẫn còn kéo dài cho tới hiện tại.

***

Người ta nói thời tiết Sài Gòn cũng thất thường như tính tình của con gái, trời đang yên đang lành bỗng đổ mưa khiến con người ta chẳng kịp tìm chỗ trú mưa, cũng may nó là đứa con gái trong balo lúc nào cũng có cái ô. Vội vàng bật ô và bước thật nhanh tới trạm xe buýt trước đó, trời tối nó cũng chẳng để ý đến xung quanh, mưa có vẻ to hơn và lạnh, điều đó khiến nó cứ cắm đầu mà bước đi thật nhanh thì bỗng có tiếng gọi vọng ra từ cây rút tiền ATM bên lề đường:

Bạn gì ơi!

Nó quay sang nhìn thì thấy một cậu bạn đang đứng co ro, tay thì ôm một sấp giấy, miệng thì lẩm bẩm:

Bạn có thể cho tôi đi ké tới trạm xe buýt trước đó được không?

Nó quay đi và tính làm ngơ vì trong đầu nó lúc này là bao ý nghĩ bậy bạ, nó nhớ tới lời mẹ dặn, nhớ tới mấy bộ phim mà nó hay coi, nó sợ gặp phải người xấu thì đời nó coi như xong, bao ý nghĩ thúc giục nó phải bước đi thật nhanh nhưng rồi nhìn vào đồng hồ thì thấy đã 7h45 mà 8h là chuyến cuối. Thế là bản năng muốn làm người tốt của nó lại trỗi dậy nó quay lại, ánh mắt nhìn ráo hoảnh rồi cất cao giọng:

Chẳng biết bạn có phải người tốt hay không, nhưng do thấy trời cũng tối mà cũng sắp hết xe buýt nên tôi mới cho bạn đi nhờ đó, đừng có mà giở trò gì, tui……tui là tui có võ đó…

Cậu ta cười phá lên như nó vừa nói điều gì sai.

Bạn đừng có mà chọc giận tui, tui mà bỏ đi thì bạn ngủ ở đây luôn đó.

Bạn yên tâm đi tôi không ăn thịt bạn đâu, tại nhìn bạn nhỏ con mà khẩu khí cũng lớn quá nên tôi cảm thấy ngộ ngộ, mà cảm ơn vì đã quay lại nha.

Nó tỏ vẻ lạnh lùng rồi đáp cụt ngủn.

Ừ!

Nó cũng thấy an tâm phần nào vì cũng không giống người xấu cho lắm. Mà nãy giờ thấy bạn cứ ôm sấp giấy đó miết, bộ quan trọng lắm sao?

Tôi có thể ướt còn nó thì không, đồ án tốt nghiệp của tôi đấy, nó mà ướt thì tôi chẳng ra trường được…

Vậy bạn là sinh viên kiến trúc năm cuối à?




Câu chuyện của nó và cậu bạn kéo dài cho đến lúc tuyến xe buýt mà nó cần đi tới.

Lên xe rồi tôi sẽ không ướt, bạn cầm chiếc ô này đi.

Vậy cho tôi địa chỉ để trả lại nó cho bạn…

Không cần trả đâu, có duyên thì sẽ gặp lại, vậy nhé!.. Nó bước nhanh lên xe, nhìn vẻ mặt ngây ngô của cậu ta mà nó chẳng nhịn cười nổi, mà cậu ta tên gì và ở đâu nhỉ. Thôi kệ, nó gạt băng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, điều đáng suy nghĩ bây giờ là nó không biết là trạm nào mà xuống. Nó lật đật gọi điện cho bạn.

Cậu đi qua vòng xoay, ghé trạm thứ hai, vào hẻm 304 số nhà 125 nhé!

Được rồi, khi nào tới tớ gọi.

Kết thúc một chặng đường dài, cuối cùng nó cũng đến nơi bình an mà không bị sứt mẻ cái gì, tối hôm đấy nó luyên thuyên đủ thứ chuyện với cô bạn thân và cũng không quên kể chuyện về anh chàng kiến trúc mà nó gặp ban nãy, có lẽ do đi đường mệt mà vừa kể chuyện nó đã thiếp ngủ lúc nào không hay. Hình như trong giấc ngủ đêm đó nó đã nghĩ về ai đó – nụ cười, ánh mắt vừa thân quen mà cũng thật xa lạ.

Quãng thời gian làm sinh viên của nó chỉ còn vài tháng nữa thôi là kết thúc, hôm nay nó bắt đầu kỳ thực tập. Với những kiến thức mà nó học được thiết nghĩ là đã đủ, những gì được giao nó tin chắc là mình làm được. Nó không phải là cô gái quá mơ mộng nhưng với cái tuổi 21 thì mọi thứ với nó vẫn có màu hồng, nó vẽ viễn cảnh một kỳ thực tập thật hoàn hảo, đầy niềm vui và ý nghĩa với nó. Ấy vậy mọi thứ đều đi ngược lại, ngày thứ nhất, thứ hai, thứ ba… và tất cả những thứ tiếp sau đó, tất cả đều trở nên tồi tệ. Nó làm sai, người ta mắng, nó làm không đúng, người ta chửi, chịu sự ghẻ lạnh và ánh nhìn đầy sự xem thường của mọi người, lúc này nó chỉ muốn bỏ quách cho xong. Nhưng nó nghĩ tới ba mẹ,tới tương lai, nó cần phải hoàn thành tốt kỳ thực tập lần này để có luận án tốt nghiệp. Quệt ngang dòng nước mắt, nó cúi đầu xin lỗi và mong mọi người sẽ bỏ qua và giúp đỡ nó,dù trong lòng nó chỉ muốn vứt hết tất cả mà` bỏ đi nhưng rồi sẽ có lúc nó phải hối hận.

Có lẽ cuộc sống này khiến nó phải học cách chịu đựng và lì lợm hơn.

Chiều nay mưa lại rơi, đúng là cơn mưa tháng 10, bất chợt và có chút gì đó lạnh. Mọi lần thấy vài hạt mưa là nó đã vội vàng rút ô ra che nhưng hôm nay nó chẳng buồn mở ô ra nữa, cứ để cơn mưa đó rửa trôi mọi buồn phiền trong nó, cứ để cho nước mắt nó hòa lẫn với nước mưa. Đã rất lâu rồi nó không được sống với cảm xúc thật của mình, hãy cho nó được làm chính nó chỉ hôm nay thôi, qua ngày mai nó sẽ sống với con người khác. Đang vất vưởng với mớ suy nghĩ thì bỗng nó đứng khựng lại vì có ai đó đứng chắn trước mặt nó:

Tôi có hai cái ô nên cho cô mượn một cái, dầm mưa lâu sẽ bị cảm đấy, đừng vì những câu nói của người khác mà làm bản thân mình trở nên tội nghiệp như thế. Không cần trả lại tôi đâu.

Chưa kịp định hình lại thì người đó đã quay phắt đi, nó chẳng kịp nhìn rõ mặt và nói một lời cảm ơn nữa. Nhưng lạ lắm, có gì đó không bình thường ở đây, nó vội vàng chạy theo để có thể giải thích cái mớ suy nghĩ ngổn ngang ở trong lòng nhưng người đó đi nhanh quá nó theo không kịp.

Đúng như kết quả của buổi dầm mưa, tối đó nó sốt miên man, lúc tỉnh lúc mê, cô bạn cùng phòng sợ quá phải gọi người đến truyền nước cho nó. Có lẽ đó là cơn sốt nặng nhất từ trước đến giờ,đầu nó chẳng suy nghĩ nổi điều gì, mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa nhưng có một điều duy nhất mà nó không thể quên.

Là ánh mắt đó…

Người chiều nay…

Cái ô…Rất quen…Hình như đã gặp đâu đó…….

Sau ngày ấy, điều mà ngày nào nó cũng làm là chiều nào nó cũng đi ngang qua con đường ấy mong sao gặp được người cho nó mượn ô để trả lại. Nó còn nợ người ta một lời cảm ơn nhưng có lẽ lí do mà nó đưa ra chỉ đủ để thuyết phục cô bạn cùng phòng còn bản thân nó thì chưa thuyết phục, nó mong nhiều hơn thế. Nó muốn xác minh có phải là người mà nó gặp cách đây ba năm trước, anh và nó cũng gặp nhau trong một cơn mưa tháng 10 như thế này, nhưng nó lại là người cho anh mượn ô, nó cũng nói anh không cần trả lại. Nó nghĩ ông trời đã sắp đặt cho nó gặp anh hai lần, thì chắc chắn cũng đã có duyên vậy liệu sẽ có lần thứ ba không…? Điều đó nó vẫn chờ, nó mong anh sẽ lại xuất hiện để nó còn biết được cái tên. Nó không biết anh rồi sẽ có ý nghĩa gì trong cuộc đời của nó, nhưng hiện tại nó rất muốn gặp anh, người của ba năm trước khi nó vẫn là cô sinh viên năm nhất.

Kỳ thực tập kết thúc, nó vui mừng vì hoàn thành xong luận án tốt nghiệp, mặc dù không phải xuất sắc nhưng với nỗ lực trong thời gian qua, nó cảm thấy bằng lòng với những gì mình đang có. Tối nay, công ty có tổ chức tiệc chia tay cho những thực tập viên như tụi nó, nó tính xin phép không đến vì lòng nó có gì đó ngổn ngang lắm, nó muốn phóng xe đi đâu đó hóng gió, sau nhiều chuyện nó cần có một khoảng không. Nhưng lời từ chối của nó không được phép chấp nhận chị tổ trưởng bắt tối nay nó phải có mặt vì có người muốn gặp nó. Nó nghĩ đó chỉ là cái cớ để bắt nó phải có mặt chứ có ai muốn gặp đâu.

Cả hội trường đang rộn rã với tiếng nói cười thì lại trở nên im lặng vì đĩa thức ăn trên tay nó rơi xuống Choang… oang…. oang…

Nó không hiểu sao mình lại như thế nữa, là anh… người đang đứng trước mặt nó, dù chỉ là một lần gặp nhưng nó tin chắc là anh.

Sao thế cô thực tập, tôi làm cô bất ngờ sao?

Không…. nó bỏ đi ,tự nhiên nước mắt nó rơi. Nó hiểu đó là niềm vui khi gặp lại anh nhưng cũng kèm theo chút gì đó hờn giận vì anh ở ngay bên cạnh nó mà vẫn im lặng để giờ đây khi nó sắp rời khỏi đây thì anh lại xuất hiện.

Anh chạy theo giữ nó lại, cô làm sao vậy?

Nó nhìn anh "mình bị làm sao thế này, người ta đâu có lỗi gì cũng chẳng biết đến sự chờ đợi của mình, mình có quyền gì mà trách móc cơ chứ. Tôi không sao, tôi hơi mệt nên xin phép về trước.

Nếu như giận vì nghĩ tôi né tránh cô thì tôi xin lỗi. Có nhiều lí do khiến tôi không thể gặp cô trong lúc đang thực tập được nhưng điều duy nhất thúc giục tôi không thể cứ đứng nhìn em từ xa là tôi không thể quên cô bé đã cho tôi mượn ô ba năm trước. Nó gạt nước mắt, tay thì lấy cái thẻ nhân viên đang đeo trên cổ anh, đọc rõ tên anh rồi cười :*…*…*… giờ thì biết tên rồi nhá.
---
Sau lần đầu, ba năm sau nó gặp lại anh.
Sau lần thứ hai, hai tháng sau nó gặp anh.
Sau lần thứ ba, ngày nào nó cũng gặp anh.

Cuộc đời này có lắm điều lạ kỳ đúng không? Có những năm tháng qua đi mà chẳng thành nỗi nhớ,

Đôi khi chỉ một lần gặp gỡ, chỉ một thoáng nhìn cũng trăn trở mãi trong nhau.    

  • Gửi từ  Phượng Đoàn THị Mỹ





Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top