Dưới chân em là thác ghềnh
2023-08-22 03:15
Tác giả:
blogradio.vn - Chị cứ mãi sống với những nỗi đau của chị, rồi chị đã quên chị không còn thiết tha với hạnh phúc của mình. Chị nhớ ngày xưa mẹ chị đã dạy hai chị em chị là cho dù cuộc sống có khắt khe, có khắc nghiệt đến đâu thì cũng đừng quên luôn tìm hạnh phúc cho chính mình
***
Có vẻ như cuộc đời của chị trải qua lắm thác ghềnh. Chị nói nếu mang cuộc đời chị ra để làm một phép tính thì những gì gọi là hạnh phúc của chị chỉ vỏn vẹn ngắn ngủi có mấy năm tuổi ấu thơ bên đầy đủ cả cha và mẹ. Rồi sau khi mẹ chị mất là dường như liên tiếp những đau khổ ập đến, những sóng gió bão giông như người ta vẫn hay nói cứ dội vào chị những cơn đau.
Mỗi lần ngồi một mình trong căn nhà vắng lặng giờ chỉ còn mỗi chị, chị lại nhớ da diết những ngày xưa khi còn được chơi đùa bên em gái, khi còn được vòi vĩnh bên cha mẹ dù gia đình chị chẳng giàu có gì. Chị vẫn nhớ mãi và tiếc nuối mãi những ấm áp mà chị biết cho đến cuối đời chị vẫn không thể nào có lại được.
Một cơn bệnh ngặt nghèo đã cướp đi mẹ của chị chỉ trong vòng có ba tháng ngắn ngủi. Đó là một nỗi đau một cú sốc cực lớn đầu tiên đã giáng xuống gia đình chị, đã giáng xuống chị và vĩnh viễn cướp đi hạnh phúc đơn sơ nhất của những đứa con là được có mẹ, được có những yêu thương chăm sóc của mẹ. Năm đó chị mới mười mấy tuổi, rồi sau mấy năm mẹ chị qua đời, cha chị mang hai chị em chị rời bỏ vùng quê đó, chị cảm tưởng như cha chị muốn xa rời nỗi đau muốn các con quên đi nỗi đau quá lớn. Cả gia đình chị lưu lạc đến một vùng đất mới gần sát dải đất cuối cùng của tổ quốc, rồi sinh cơ lập nghiệp đến tận bây giờ. Chỉ có đến ngày giỗ mẹ là cha chị lại khóa cửa nhà rồi ba cha con đùm đề khăn gói quay lại chốn xưa để thắp nhang cho mẹ, để chăm sóc mộ phần cho mẹ chị không tủi hờn nơi chín suối.
Những tưởng cuộc sống của gia đình chị sẽ êm đềm lại khi nỗi đau đã dần vơi đi. Ở nơi mới này gia đình chị lại có thêm những người hàng xóm tốt bụng, và số vốn liếng dành dụm bao năm được cha chị mua một miếng đất nhỏ rồi xây nhà. Hai chị em chị tiếp tục đi học còn cha chị vẫn mưu sinh với công việc cũ là sửa vá xe ngay tại nhà.
Nhưng rồi thác ghềnh một lần nữa lại dội xuống chị còn dữ dội hơn lần trước, vào một ngày mưa dông khi cha chị chở em chị đi công việc về đã gặp phải một tai nạn thương tâm. Một chiếc xe tải bị mất thắng đã tông rất mạnh vào chiếc xe máy của cha chị và lại vĩnh viễn mang theo hai người thân duy nhất còn lại của chị. Chị đứng khóc nghẹn với vành tang trắng trên đầu.
Năm đó chị gần hai mươi tuổi.
Chị đã nằm liệt hơn cả tuần lễ sau đó, nhưng nhờ có mấy bác hàng xóm ngày nào cũng mang cơm mang cháo qua, rồi nói chuyện động viên cho chị nguôi ngoai. Có một bác nói rằng nếu đã là số phận thì mình chỉ còn cách chấp nhận, vì cuộc đời đâu ưu ái cũng đâu bắt ai phải đau khổ suốt đời. Có lẽ số phận chị là phải vậy, là thác ghềnh cứ như có sẵn dưới đôi chân chị, như muốn thử thách chị, như muốn nhìn thấy chị sẽ bước đi trên những ghềnh thác ra sao. Mà chị vẫn chảy nước mắt và kêu thầm trong lòng sao tạo hóa lại quá bất công với chị như vậy, lại bắt chị cứ trơ trọi một mình trên cõi đời.
Chị gượng dậy được sau những đau đớn như hàng ngàn mũi kim cứ liên tiếp châm vào chị. Chị ngồi dậy được sau những dập dềnh những bấp bênh của thác ghềnh cứ như sẵn sàng ập đến dưới chân chị, rồi xô chị ngã hết đợt thác ghềnh này đến đợt thác ghềnh khác. Chị bắt đầu suy nghĩ cách mưu sinh để tự nuôi sống bản thân mình. Mấy bác hàng xóm gợi ý cho chị nên mở một cửa hàng tạp hóa tại nhà, vì lúc trước cha chị đã mở tiệm sửa xe thì nay chị hãy tận dụng mặt bằng đó để mua bán.
Vào một ngày cuối mùa đông, một người bạn của chị từ thưở nhỏ đi du lịch đến vùng quê chị sống. Hai người bạn gặp nhau mừng mừng tủi tủi, cô bạn ngỡ ngàng và đau đớn khi biết những gì chị đã trải qua và cô ấy khuyên chị nên lấy chồng, không chỉ vì chị đã đến tuổi lâu rồi mà còn để cuộc sống chị bớt hiu quạnh.
Chị cười buồn và nói bây giờ chị lấy sự bận rộn của công việc làm niềm vui. Rồi còn có bà con chòm xóm nên chị không thấy cô đơn, chỉ cần gọi nhau từ nhà này sang nhà kia là mọi người đã có mặt bên cạnh nhau. Mà có lúc chị cũng bận túi bụi với buôn bán cứ hết nhập hàng rồi lại bán hàng nên chị dần khuây khỏa được.
Cô bạn ở chơi với chị một đêm vì cô ấy nói có chồng cô ấy đi cùng nên không thể ở nhiều với chị, chị lại thấy vô cùng ấm áp khi đột nhiên gặp được lại người bạn thưở xưa. Chị nói chị sẽ cố sắp xếp về lại để thăm mẹ vì lâu rồi và họ hẹn nhau sẽ gặp lại lần nữa ở quê hương cũ.
Những lúc rỗi rãi vắng khách hay những lúc chị đã đóng quán, chị đứng soi mình trước gương. Chị chỉ thấy được gương mặt chị đã hằn lên nếp nhăn, đôi mắt đã có vẻ mệt mỏi và trầm buồn, chị sực nhớ đã lâu rồi chị chẳng mua sắm gì cho chính mình, dù chỉ là một đôi giày hay cái áo cái váy. Mà tự sâu trong lòng chị cũng chẳng có ham muốn cho những việc đó.
Chị ngồi lại trước bàn thờ cha mẹ và em, chị đọc được hình như họ đang giận chị, rằng đã quá lâu rồi chị đã bỏ quên chính bản thân mình. Chị cứ mãi sống với những nỗi đau của chị, rồi chị đã quên chị không còn thiết tha với hạnh phúc của mình. Chị nhớ ngày xưa mẹ chị đã dạy hai chị em chị là cho dù cuộc sống có khắt khe, có khắc nghiệt đến đâu thì cũng đừng quên luôn tìm hạnh phúc cho chính mình, vì người ta sống là để tạo ra hạnh phúc và để được hưởng hạnh phúc.
Bất chợt chị nhìn xuống chân chị. Một đôi chân đã từng bên mẹ, một đôi chân đã đi đã chạy chơi cùng em gái những trò chơi vui nhộn ngày nào, một đôi chân đã lê gót theo cha qua nhiều vùng cát nắng để cuối cùng chọn được nơi đây để sinh tồn. Chị không nhìn thấy được những thác ghềnh lên xuống như người ta vẫn hay nói, chỉ có những mất mát quá lớn những nỗi đau quá lớn đã luôn cho chị cảm giác những bước đi của chị không còn bình yên nữa. Cứ lúc nào cũng như muốn xô nghiêng chị muốn đẩy chị bồng bềnh chứ không cho chị được đi bằng phẳng được có những an yên dù chỉ là trong những bước chân, dù chỉ là giờ đây chị chỉ còn lại một mình.
Nhưng giờ đây chị đã hiểu, chị đã ở vào độ tuổi để hiểu rằng không ai nằm khóc than suốt đời. Cuộc đời mỗi người dù ít hay nhiều vẫn phải có khổ đau vẫn phải có bão giông, điều quan trọng là người ta phải sống tiếp như nào. Chị nhìn lên bàn thờ cha mẹ lần nữa rồi giống như bừng tỉnh sau một cơn mê, chắc chắn cha mẹ chị rất mong muốn nhìn thấy chị hạnh phúc dù cha mẹ chị ở rất xa, chắc chắn cha mẹ chị rất muốn chị hiểu chị phải mạnh mẽ tiếp tục bước tiếp tục vượt qua những thác ghềnh của cuộc đời. Và rồi chị cũng nhận ra, ở mặt sau của nỗi đau, giống như người ta nói tấm huy chương luôn có hai mặt, là ý nghĩa của cuộc sống. Là cuộc sống sẽ vùi dập bạn một lúc nào đó, nhưng cũng nhờ chính những vùi dập đó mà bạn sẽ trưởng thành hơn, sẽ cứng cỏi chống chọi với những thác ghềnh nếu có.
Chị chưa biết sẽ làm gì tiếp theo ở ngày mai, vì ngày nào cũng những công việc quen thuộc mở quán rồi bán hàng rồi đóng quán, chắc chị sẽ làm từ những việc nhỏ nhất là đi mua một món đồ gì đó mới hay đi ăn một món chị thích. Chị có thể tạm nghỉ một ngày để đi tìm hạnh phúc cho riêng chị, vì chị đã hiểu, dù dưới chân chị sẽ vẫn còn những thác ghềnh thì hạnh phúc luôn tồn tại luôn có xung quanh chị, chỉ cần chị biết nhìn thấy và chủ động những bước chân thì hạnh phúc sẽ lại cười cùng chị.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ngọt Ngào Đến Mấy Cũng Tan Thành Mây l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.