Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đừng từ bỏ yêu thương

2014-08-08 01:16

Tác giả:


Truyện Online - Niềm hạnh phúc luôn đến khi chúng ta chân thành chia sẻ thương yêu. Trên cái thế gian rộng lớn này, để tìm thấy nhau đã khó, để có thể đến với nhau lại càng khó hơn. Vì thế, đừng bao giờ từ bỏ yêu thương, khi vượt qua mọi khó khăn, yêu thương chân thành và tự tin đón nhận chúng, bạn sẽ có được hạnh phúc.

***

- Cô không thể có con, cô bị lạc nội mạc tử cung, đó là nguyên nhân khiến cô không thể có con. Tôi xin lỗi.

Ông bác sĩ già nghiêm trang chỉnh lại cặp kính rồi đưa cho Linh tờ kết quả kiểm tra. Nhận được tin sét đánh đó, đập vào mắt Linh là những con chữ như đang nhảy múa trước mặt cô, rồi cô ôm đầu, không giữ nổi sự bình tĩnh, Linh đã ngất đi ngay tại phòng khám. Trời ơi, chuyện gì xảy ra với cô thế này, cô không thể mang thai, thiên chức hạnh phúc nhất của người mẹ ư, tưởng chừng những chuyện như thế này chỉ xuất hiện trên phim ảnh mà sao hôm nay cô lại lại người phải đón nhận tin đó. Là sao đây, rồi cô phải đối mặt với sự thật này như thế nào đây, rồi đối mặt với Hoàng, chồng sắp cưới của cô thế nào đây. Tất cả dường như đẫ chấm hết rồi, cả giấc mơ hạnh phúc về ngôi nhà và những đứa trẻ...

Linh và Hoàng tình cờ gặp nhau tại giảng đường đại học, rồi họ có những năm tháng sinh viên thật đẹp. Chàng đẹp trai học giỏi, là con trai Hà Nội, lại là chủ tịch Hội sinh viên, nàng là bí thư chi đoàn năng nổ nhiệt tình, cũng rất xinh đẹp... Chuyện tình của 2 người nổi tiếng cả trường, trong mắt mọi người thì đây là một cặp đôi rất đáng ngưỡng mộ, trai tài gái sắc. Rồi sau khi ra trường, 2 người lại xin việc cùng một công ty nước ngoài tại Việt Nam. Tưởng rằng chuyện tình đẹp này sẽ có một đám cưới viên mãn, hạnh phúc thì bất ngờ trước ngày cưới, khi đi kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, một tai họa giáng xuống đầu cô. Khi biết tin, người con trai cô đã từng yêu nhất đã rời bỏ cô, Hoàng nói lời chia tay trong sự ngỡ ngàng của Linh

- Anh xin lỗi, Linh à, nhưng anh là con một trong gia đình, anh không thể lấy một người vợ mà cô ta không thể sinh con. Xin lỗi em!

- Làm sao anh có thể nói được những lời này được. Hoàng, sao anh có thể là con người như thế?

Mặc kệ những lời nói yếu ớt của Linh, Hoàng quay lưng bước đi, để mặc Linh đứng đó, một mình giữa dòng người qua lại. Mắt Linh nhòa đi, hai tai ù lại, tại sao, tại sao chứ. Tình yêu 5 năm của cô và Hoàng sẽ kết thúc như thế này sao, những tháng ngày hạnh phúc của hai người lại kết thúc bằng ba từ “Anh xin lỗi” sao? Cô không tin vào những điều mà tai mình vừa nghe thấy,người mà cô yêu nhất, người mà đã cùng cô thề non hẹn bể, hứa sẽ trọn đời bên nhau, người mà đã từng nói rằng cô là người anh ta yêu nhất lại có thể nói những lời như vậy sao khi mà vài tuần nữa đám cưới sẽ diễn ra, thiệp hồng cũng đã được gửi đi.

yêu thương

Người ta nói những lúc đau khổ nhất mới nhận ra chân tình, vậy ra chân tình anh dành cho cô chỉ có vậy thôi sao, anh lấy cô chỉ là để cô sinh cho anh một đứa con nối dõi thôi sao? Hàng trăm câu hỏi, hàng vạn lý do cứ hiện lên trong đầu cô nhưng cô không thể tìm được lý do nào cho sự chia tay của anh . Cuộc sống là thế đấy, hạnh phúc và khổ đau chỉ có cách nhau một bức tường mỏng manh, có những lúc ngỡ như nắm chặt được hạnh phúc trong lòng bàn tay nhưng rồi trong một khoảnh khắc nào đó ta lại chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở rất xa ta thì làm sao ta có thể với tới được. Linh đã bao lần mơ ước khoác lên mình bộ váy cưới tinh khôi, giờ đây tất cả đã tan biến, mọi chuyện xảy ra ngỡ như một giấc mơ vậy, một giấc mơ mà chắc chắn không bao giờ cô muốn mơ tới. Cô không biết phải đối diện sự thật này như thế nào, phải nói sao với bố mẹ cô đây, rồi còn những người thân xung quanh. Cô có làm gì sai chứ, cô uất ức, khóc nấc lên từng cơn, rồi gục xuống đường, mặc cho những ánh mắt dò xét của những người xung quanh. Lá vàng rơi dưới chân cô, thu đã sang rồi...

Rồi Hoàng đi Mĩ, có lẽ là để rời xa Linh và đi tìm một bóng hình khác. Linh vẫn đến công ty, vẫn đi làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ có khác là đôi mắt cô buồn hơn, sâu hơn, đôi khi cô đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm. Giờ đây, công việc là niềm vui của cô. Bao nhiêu năm, cô vẫn lẻ bóng một mình. Bố mẹ giục cô cưới chồng, cô im lặng. Cũng có nhiều người muốn đến với cô nhưng cô đều từ chối. Cô sợ, cô không muốn phải chịu đựng sự ruồng bỏ của người mình yêu thương một lần nữa. Một lần với Hoàng thế là quá đủ rồi.

Rồi Nguyên Phong xuất hiện. Anh là bạn của anh trai cô mới đi du học nước ngoài về. Phong đến bên cô nhẹ nhàng như một cơn gió. Khi một người con trai yêu bạn thật lòng, không cần những lời nói hoa mĩ, chỉ đứng yên nhìn bạn mà mỉm cười hạnh phúc, chỉ là luôn luôn dõi theo bóng hình của bạn, thế là đủ rồi. Hai người làm chung trong một tòa nhà, biết Linh thường đi làm mà không ăn sáng, ngày nào Nguyên Phong cũng chuẩn bị bữa sáng cho cô, khi thì bánh mì với sữa, khi thì món xôi xéo mà cô thích ăn, cũng có khi là món trứng cuộn anh tự làm. Biết Linh hay đi xe bus, sợ con gái về nhà khuya gặp nguy hiểm, anh vẫn lặng lẽ đi theo cô đến khi cô về tới nhà an toàn mới thôi. Những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối và không quên nhắc cô đi ngủ sớm cũng chứa đựng bao tình cảm anh dành cho cô.

Nguyên Phong yêu Linh chân thành. Linh biết điều đó, cô không đón nhận nhưng cũng chẳng từ chối, cô coi Nguyên Phong như một người bạn. Đôi khi sự quan tâm của Nguyên Phong cũng khiến Linh rung động, tim cô đập loạn nhịp mỗi khi gặp anh, mỉm cười khi nghĩ đến anh nhưng cô cố gắng kìm nén cảm xúc sâu tận trong đáy lòng. Linh không dám bước qua cái ranh rới tình bạn để bắt đầu một tình yêu với Nguyên Phong. Cô thấy mình không xứng đáng với anh. Tại sao ư ? Tại vì anh quá tốt, anh xứng đáng được hưởng hảnh phúc chứ không phải là nỗi bất hạnh như cô. Nếu mà anh biết được sự thật cô không thể mang thai, anh sẽ thế nào, hay là sẽ lựa chọn rời xa cô như Hoàng đã làm trước đó

- Tại sao em luôn từ chối tình cảm của anh, sao em luôn lảng tránh anh? Anh đã làm gì sai chứ?

- Anh không làm gì sai cả, chỉ là anh hãy quên em đi, nếu anh cứ tiếp tục như thế này sẽ chỉ làm cả hai phải đau khổ thôi. Tốt nhất là nên dừng lại .

- Linh, nhưng anh yêu em mà, em cũng có tình cảm với anh đúng không?

- Yêu anh, thì sao chứ, anh có thể chấp nhận một người vợ không thể sinh con cho anh không?

Linh nói như hét vào mặt Nguyên Phong rồi cô quay đi. Những giọt nước mắt lăn dài trên má hòa cùng với cơn mưa đầu mùa hạ, sao nghe có gì đó cay đắng, xót xa... Dường như ông trời cũng đang khóc cho nỗi đau của cô, cơn mưa ngày càng nặng hạt hơn. Nói ra sự thật đó, Nguyên Phong có biết rằng cảm giác của cô hiện giờ ra sao không? Bao nhiêu năm qua, nhìn những người bạn mình lần lượt lên xe hoa mà cô thấy đau đớn cô cùng. Những lúc như thế, cô lại muốn mình biến mất, muốn đến một nơi thật xa để quên đi mọi chuyện, bắt đầu một cuộc sống mới. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau đớn của người phụ nữ khi chứng kiến cảnh những người con gái khác kết hôn, rồi sinh con. Cảm giác như cô đang trải qua tận cùng của nỗi đau vậy, nhiều khi cô ao ước có một đứa con, chỉ là con của riêng cô thôi.

yêu thương

Còn nguyên Phong, sau khi nghe cô nói những lời đó, anh im lặng, đứng như chôn chân một chỗ, mặc kệ cơn mưa đang xối xả đổ xuống đầu anh. Dường như Nguyên Phong đang không kiểm soát được chính bản thân mình, anh không thể tin nổi những lời cô nói ra ban nãy, thì ra đây là lý do khiến Linh luôn từ chối anh. Sự thật quá tàn nhẫn, thì ra trước giờ anh không biết cô đã trải qua khoảng thời gian đau đớn như vậy. Rồi đây anh sẽ thế nào, anh loay hoay chọn lựa hạnh phúc của mình.

Mấy ngày sau, Nguyên Phong đợi Linh ở Bão cafe. Linh vừa tan làm, hôm nay cô mặc một chiếc váy công sở rất đẹp

- Hôm nay em xinh lắm!

- Cám ơn anh!

Bão từng là nơi hẹn hò của Linh và Hoàng, và hôm nay, như một sự tình cờ, Nguyên Phong lại hẹn cô ở Bão cafe. Trở lại đây, một cảm giác quen thuộc lại ùa về, mắt cô rưng rưng khi nghĩ đến quá khứ. Linh đưa cốc Mocha lên uống, cái thứ đồ uống cô yêu thích từ khi còn là sinh viên. Cô cảm thấy thích thú với mùi hương nhẹ của café trộn với vị ngọt dịu của kem tươi và chocolate nóng. Thói quen thì thường khó từ bỏ, và nếu không cố gắng để thay đổi thói quen rồi thì càng khó từ bỏ nó vậy. Cũng như Linh, cô đã quá quen một thời gian dài không hẹn hò, ngày lễ tình nhân không có hoa và quà, không nắm tay ai đó đi dạo khắp phố phường. Cô tự tạo cho mình một cái vỏ ngoài gai góc, như con ốc sên luôn thu mình lại khi gặp chướng ngại vật. Cô đã trải qua một tổn thương trong quá khứ mà không gì có thể bù đắp được.

- Sao lần nào em cũng gọi Mocha vậy? Tại sao em không thử uống thứ đồ uống khác, ở đây cũng có rất nhiều loại nước uống ngon mà

- À, chỉ là thói quen thôi mà anh

Nghe xong câu trả lời của Linh, Nguyên Phong trầm ngâm. Ngồi cạnh Linh ở khoảng cách gần như thế này, Nguyên Phong nghe thấy nhịp đập của trái tim mình. Hôm nay anh quyết định nói rõ lòng mình với cô, nếu không phải bây giờ thì có lẽ anh sẽ mất Linh mãi mãi

- Anh đã biết chuyện của em và Hoàng, nhưng anh không giống cậu ta. Gặp được em là duyên phận, nhưng yêu em nó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Anh yêu con người em chứ không phải để em sinh con cho anh. Linh à, việc em có con hay không với anh không quan trọng, chỉ cần chúng ta hạnh phúc sống bên nhau là được. Anh yêu em, đó là sự thật, và em phải tin anh.

- Tin anh ư, vậy còn bố mẹ anh thì sao, liệu họ có thể chấp nhận để anh lấy một người con gái không thể sinh con được không. Rồi anh có thể sống suốt đời với một người như vậy được không.

Nguyên Phong nhìn Linh, ánh mắt anh không giấu nổi sự xúc động. Nắm lấy tay cô, người con gái bé nhỏ mà lúc nào anh cũng muốn chở che, muốn là bờ vai vững chắc, là tấm lưng rộng để cô dựa vào mỗi khi yếu lòng

- Có lẽ em không biết. Sự thật anh là con nuôi. Họ là bạn thân của bố mẹ anh, bố mẹ anh qua đời khi anh còn rất nhỏ trong một tai nạn giao thông. Họ nhận anh về nuôi và coi anh như con đẻ vì mẹ anh bây giờ cũng không có khả năng sinh con. Và giờ đây em thấy không, họ vẫn sống hạnh phúc bên nhau đấy thôi, chỉ cần hai trái tim luôn hướng về nhau, chia sẻ cùng nhau những lo lắng, khó khăn trong cuộc sống, còn mọi thứ đều không quan trọng. Chúng ta có thể nhận con nuôi mà, em hiểu không?

Nghe những lời Nguyên Phong nói, Linh chỉ biết khóc, cô không sao ngăn nổi hai dòng nước mắt đang tuôn. Bất chợt anh ôm cô vào lòng, điều mà anh muốn làm từ lâu lắm rồi. Quá khứ đã qua thì cứ để cho nó qua một cách tự nhiên, hiện tại và tương lai mới là thứ mà mọi người nên hướng tới.

Một năm sau ngày cưới, hai người vào tận TP Hồ Chí Minh để tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm, y học phát triển nên có nhiều cách để cô có thể có con. Và kết quả là một cặp song sinh mạnh khỏe đã ra đời trong sự vỡ òa hạnh phúc của cả Linh và Nguyên Phong. Giờ đây, mái ấm của hai người lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, tiếng nói. Những lúc như thế, nhìn các con chơi đùa với Nguyên Phong, Linh lại cảm ơn ông trời, cảm ơn số phận, đã mang anh đến cho cô, đã mang cho cô sự hạnh phúc mà cô tưởng như mình không bao giờ có được, đó là làm vợ, làm mẹ. Cô đã từng trải qua tận cùng của nỗi đau nhưng rồi cô biết tự vượt qua nỗi đau đó và đón nhận cuộc sống mới. Chính điều bên trong bản thân bạn khiến bạn hạnh phúc hay bất hạnh, hãy chấp nhận những gì mà cuộc sống mang lại cho bạn. Niềm hạnh phúc luôn đến khi chúng ta chân thành chia sẻ thương yêu. Trên cái thế gian rộng lớn này, để tìm thấy nhau đã khó, để có thể đến với nhau lại càng khó hơn. Vì thế, đừng bao giờ từ bỏ yêu thương, khi vượt qua mọi khó khăn, yêu thương chân thành và tự tin đón nhận chúng, bạn sẽ có được hạnh phúc.
  • Phượng Ớt

Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 


MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top