Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đừng rời xa em

2013-09-23 12:03

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Tôi đã muốn quên, tôi đã muốn tất cả là quá khứ và muốn mọi thứ hãy ngủ yên để tôi có cuộc sống bình lặng.Nhưng tôi đã không thể dối lòng mình, không thể trốn chạy được khỏi cảm xúc của chính mình và tôi biết tôi vẫn còn yêu anh và muốn được bên anh.

Đã 3 năm trôi qua, tôi chưa gặp lại anh, kể từ ngày anh trở về Pháp. Tôi đã nghĩ duyên nợ giữa tôi và anh chấm dứt hoàn toàn từ ngày anh bước chân lên máy bay trở về quê hương. Tôi đã hận anh, ghét anh, muốn quên anh thật nhanh để tiếp tục sống cuộc sống của mình.Tôi hận anh vì khi tình yêu trong tôi dành cho anh ngày càng lớn dần thì anh lại ra đi, tôi ghét anh vì anh đã không vì tôi mà ở lại Việt Nam và làm cho tôi hạnh phúc.Tôi đã nghĩ rằng tình yêu anh dành cho tôi không đủ lớn để có thể níu kéo anh lại.Và tôi đã cố nhủ lòng mình sẽ quên anh, anh cũng chỉ là một người từng đến trong cuộc đời tôi mà thôi, anh chẳng có gì đặc biệt cả.Tôi gắng không nghĩ đến anh và cố không rơi nước mắt, tôi phải mạnh mẽ.

Nhưng cho đến một ngày, sau 2 năm anh trở về Pháp, tôi tình cờ đọc những email anh gửi vào hòm thư mà tôi đã không sử dụng từ khi anh ra đi!

nhớ anh

Hơn 500 emails anh gửi, tôi đã đọc từng email và tôi lại khóc vì anh. Anh viết anh nhớ tôi! Anh đã ổn định cuộc sống tại Pháp và anh tìm được công việc anh yêu thích, nhưng anh thấy trống rỗng và không thấy hạnh phúc thực sự dù bên anh có gia đình và bạn bè thân thiết. Anh nói rằng, anh nhớ những lúc bên tôi, nhớ cảm giác cùng tôi dạo quanh Hà Nội, nhớ những khi tôi giận dỗi, nhớ nụ cười của tôi, nhớ…Và anh xin lỗi vì tất cả những nỗi đau anh đã khiến tôi phải chịu đựng vì anh. Anh mong có cơ hội được sửa chữa lỗi lầm và làm tôi hạnh phúc…

Tôi đã khóc rất nhiều khi đọc những dòng chữ anh viết.Cảm giác xưa cũ lại ùa về trong tôi.Và tôi rất rất nhớ anh.Mà đã bao giờ tôi quên được anh chưa?

Nhưng niềm kiêu hãnh trong tôi đã không cho phép tôi trả lời những email của anh, dù hàng ngày anh vẫn viết thư cho tôi. Hơn hết tôi sợ tôi lại bị tổn thương lần nữa vì anh, khi mà vết thương trong tôi đang dần nguôi ngoai.Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc có liên lạc với anh hay không, tôi phải làm gì với tình cảm của chính mình.

Cuối cùng tôi đã không chiến thắng được lòng mình.Tôi nhớ anh, tôi muốn gặp lại anh. Và tôi quyết định trả lời anh…

Chúng tôi ngày nào cũng nói chuyện và chat với nhau như ngày xưa. Tình yêu sau bao năm xa cách nay trở nên ngọt ngào và nồng cháy hơn bao giờ.Anh bảo rằng anh hối hận vì đã rời xa tôi và anh đang tìm cách được gần tôi, trở về bên tôi, hãy chờ anh. Tôi tin anh, tin vào tình cảm anh dành cho mình ngày càng chân thành và sâu sắc. Tôi mong chờ giây phút được gặp lại anh, được gần anh như ngày xưa.Đến một ngày anh bảo rằng anh sẽ trở lại Việt Nam thì cảm xúc trong tôi vỡ òa, tôi hạnh phúc tột độ vì tôi lại sắp có anh.

Nhưng hi vọng, mong chờ bao nhiêu thì tôi thất vọng bấy nhiêu. Sau hôm thông báo trở lại Việt Nam, anh không một dòng thư cho tôi, không gọi điện, cũng không chat chit với tôi. Tôi cố liên lạc với anh nhưng không được.Tôi đã nghĩ hay anh muốn làm tôi bất ngờ chăng? 1 tuần, 2 tuần rồi 3 tuần.Tôi bắt đầu ý nghĩ là anh lại đang trêu đùa với tình cảm của mình, tôi cay đắng, tôi hận anh.

Sau 2 tháng tôi nhận được email từ một người lạ tự xưng là chị gái của anh. Chị ấy nói rằng anh bị tai nạn rất nặng trên đường đến sân bay để sang Việt Nam. Và hiện tại anh vẫn bị hôn mê, chưa tỉnh và đang được điều trị trong bệnh viện.Chị tình cờ biết được email của tôi và chị quyết định viết cho tôi vì chị biết chúng tôi yêu nhau,em trai chị đang cần tôi. Chị nói rằng nếu có thể chị mong tôi sang Pháp với anh, biết đâu điều kỳ diệu sẽ xảy ra, dù mong manh…

Tôi hoang mang khi đọc email của chị, tôi không biết phải làm gì lúc này. Tôi tự trách mình vì hiểu nhầm anh và không tin vào tình cảm của anh dành cho mình.Tôi xót xa và thương anh, tôi quyết định sang Pháp
Ngày tôi đến Paris chị gái anh ra sân bay đón tôi, chị cảm ơn tôi vì đã tạm gác lại mọi chuyện để sang đây vì anh. Chị bảo rằng tôi hãy chuẩn bị tinh thần và đừng sốc khi gặp anh.Nhưng tôi đã quá đau lòng khi vào phòng bệnh, tôi đã khóc nức nở như đứa trẻ. Anh vẫn bị quấn băng và nằm bất động, anh chưa một lần tình lại kể từ sau vụ tai nạn. Đây đâu phải là điều tôi mong chờ sau bao năm xa cách?

Bác sĩ bảo anh bị tổn thương nghiêm trọng, khả năng xấu là sẽ bị liệt. Tôi nghe mà như rụng rời chân tay. Chẳng lẽ lại như thế này sao? Tôi và anh còn nhiều điều chưa nói với nhau mà, tôi còn chưa kịp trách mắng anh vì đã bỏ tôi lại và khiến tôi đau khổ, tôi cũng chưa kịp nói với anh rằng tôi luôn nghĩ đến ngày chúng tôi sẽ gặp lại nhau vì tôi luôn nghĩ yêu nhau rồi cuối cùng sẽ trở về với nhau và vì tôi có niềm tin vào tình yêu của chúng tôi,...

Hàng ngày tôi ở trong viện cùng anh, tối về nhà anh để nghỉ ngơi.Bố mẹ anh quý tôi, 2 bác bảo đã biết tôi qua lời kể của anh và rất mong một ngày nào đó được gặp tôi nhưng không nghĩ lại gặp trong hoàn cảnh đau lòng thế này.Rất may là tiếng Pháp của tôi khá tốt nên nói chuyện được nhiều với 2 bác. 2 bác cảm ơn tôi đã vì con trai họ mà sang, nhưng họ cũng không muốn tôi khổ, họ bảo tôi hãy về khi nào tôi muốn và sẽ không níu giữ.

ôm

Thời gian tôi ở bên Pháp đã được một tháng trôi qua mà bệnh tình của anh chưa chuyển biến nhiều. Bác sĩ bảo phải kiên trì, bệnh của anh cần nhiều thời gian, không thể khỏi trong ngày một ngày hai được.Tôi thương anh. Nhìn anh nằm trên giường bệnh nhiều lúc nước mắt tôi trào ra.“Anh có nhớ Hà Nội không? Anh có nhớ lần đầu mình gặp nhau trên chuyến tàu và nụ hôn đầu vào đêm trung thu không? Anh có nhớ những lần lang thang phố cổ hay dạo quanh hồ Hoàn Kiếm không?Anh có nhớ những lần mình cùng nhau nấu ăn tại căn hộ của anh không?Anh có nhớ những lần đạp vịt hồ Tây không?Anh có biết em đã đau khổ thế nào khi anh ra đi không?Anh có biết em đã nhớ và mong anh quay trở lại tìm em thế nào không?Anh có nhớ?.Anh có biết???”Tôi đã thì thầm hỏi anh như vậy. Tôi không biết anh có nghe thấy những gì tôi nói hay không, nhưng có đôi lúc tôi thấy bàn tay anh động đậy. Nước mắt tôi trào dâng sung sướng. Tôi nắm tay anh: “Anh, hãy tỉnh lại nhìn em đi. Hãy trở lại bên em.Em có nhiều điều muốn nói với anh”.

Tôi không tin lắm về sức mạnh của tình yêu, không tin rằng tình yêu có thể làm con người ta mạnh mẽ và cứng cáp hơn nhiều và có thể làm nên những điều kỳ diệu. Nhưng khi bác sĩ bảo trường hợp của anh hiếm gặp vì anh phục hồi nhanh hơn dự tính thì tôi biết là anh cảm nhận được tôi luôn bên anh và nghe thấy những gì tôi nói. Thoảng có đôi lúc bàn tay anh như muốn nắm chặt tay bàn tay tôi như sợ tôi rời xa anh.

Hai tháng đã trôi qua.Từng ngày, từng ngày bệnh tình của anh khá hơn.Ngày anh mở mắt ra nhìn tôi, cái nhìn trìu mến sau bao năm gặp lại, tôi đã ôm anh và òa khóc nức nở.“Em đừng khóc, anh xin lỗi đã khiến em lo lắng.Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.Anh hứa”.Gia đình anh đương nhiên là vui mừng khôn xiết.Bố mẹ anh và chị gái mắt long lanh hạnh phúc “Nhờ cháu mà con trai bác sống lại. Bác rất biết ơn cháu” Mẹ anh đã cầm tay tôi và nói như vậy.

3 tháng tôi ở bên Pháp đã hết.Ngày tôi rời Paris về Hà Nội thời tiết thật đẹp, nắng nhẹ vương trên những ngôi nhà kiến trúc cổ.Anh đã khỏe hơn nhiều nhưng vẫn cần thêm thời gian mới có thể đi lại bình thường được.“Hãy về Hà Nội đợi anh nhé, anh sẽ trở lại cưới em vào một ngày gần nhất”, anh hôn lên má tôi nhẹ nhàng.

Trở về sau chuyến đi dài, điều đầu tiên tôi làm là quỳ xuống xin lỗi bố mẹ bởi khi đi tôi chỉ để lại vài dòng thư nói rằng tôi phải đi Pháp vì có người rất cần tôi. Tôi biết nếu xin phép bố mẹ sẽ bị ngăn cản nên tôi lặng lẽ làm các thủ tục và ra đi không lời từ biệt.Khi bên Pháp tôi gọi điện cho chị gái vài lần hỏi thăm tình hình ở nhà. Bố mẹ tôi không nói gì, mẹ tôi chỉ nói rằng “Con lớn rồi, con tự biết phải làm gì, nếu con nghĩ điều mình làm là đúng đắn thì bố mẹ không trách con”.Thì ra chị gái tôi đã kể chuyện của tôi và anh cho bố mẹ nghe và bố mẹ hiểu điều tôi đã làm.

Hôm nay, Hà Nội của tôi vào thu đẹp dịu dàng với những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng, những bông hoa hé nở. Và tôi cũng tự trang điểm cho mình thật đẹp, tôi mặc chiếc áo dài điệu đà, tết tóc đuôi sam, đánh chút phấn hồng cho thêm phần rạng rỡ. Lòng tôi rộn ràng vui sướng.Giờ đây tôi đang ở sân bay đợi người đàn ông của tôi, chỉ vài phút nữa thôi anh sẽ đến bên tôi, thì thầm vào tai tôi “Em đẹp lắm. Anh yêu em” và tôi mỉm cười hạnh phúc.

Viết tặng anh vào một ngày thu… Em luôn yêu anh!

•    Bài dự thi của Pham Nhung <nhungptsbv@>




Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top