Đừng mãi trốn trong vỏ bọc của chính mình
2018-02-03 01:30
Tác giả:
Không biết từ khi nào tôi đã lạc bước vào thế giới của sự cô đơn. Giữa dòng đời tấp nập, tôi thấy mình giống như hạt cát nhỏ bé giữa hoang mạc, chẳng có chút gì là nổi bật. Đằng sau những nụ cười tỏa nắng mà mọi người vẫn thường thấy trong tôi là những mảnh ghép rời rạc nơi trái tim. Ở cái tuổi 17 tôi thấy mình như lạc lõng...
Cô đơn là gì mà lại đáng sợ đến thế? Chưa từng đến Bắc Cực nhưng tôi có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương ấy trong tâm hồn này. Mọi người xung quanh không hiểu tôi. Hay là do tôi đã thực sự trở thành con rùa với lớp vỏ bọc hoàn hảo đến mức không ai có thể nhìn thấy sự đau khổ trong đó?
Mọi người vẫn thường hay xuýt xoa với sự tự tin và mạnh mẽ trong tôi, nhưng họ nào có biết tim tôi đang yếu dần theo dòng chảy của thời gian. Đằng sau nụ cười ấy là những giọt nước mắt làm ướt đẫm cả gối mỗi khi màn đêm buông xuống. Bạn bè luôn ngưỡng mộ với khả năng dậy sớm của tôi, đó không phải vì tôi nghiện bóng đá hay chăm chỉ học hành mà chỉ vì khi ấy tôi mới thực là chính mình. Cái giây phút mà tôi mở mắt ra đón chào ngày mới cũng là lúc mọi người đang chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày vất vả. Tôi cảm thấy như thế giới chỉ có duy nhất sự tồn tại của chính mình, tôi có thể khóc, có thể cười hay nói bất kì điều gì mà không phải nhìn vào sắc mặt của bất kì ai.
Phải chăng tôi là một kẻ yếu đuối? “Kính hiển vi” đó là cái tên mà tôi dành tặng cho chính mình. Cái bản tính ấy đã tạo ra một cô gái quá chu toàn và kĩ lưỡng. Nó làm tôi chẳng dám chia sẻ với ai, nó khiến nước mắt tôi rơi mà chẳng ai có thể nhìn thấy, nó biến tôi thành kẻ mặc cảm đằng sau lớp vỏ bọc của mình.
Yêu đó, thương đó nhưng lại không dám bước tới, dù biết người ta quan tâm mình thật… Bởi vì tôi đang sợ. Tôi sợ ngày nào đó người ấy bỏ rơi mình giữa đám đông, sợ đó chỉ là những rung động nhất thời, sợ ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa,… Chính những nỗi sợ ấy đặt ra trong tôi một câu hỏi: “Liệu tôi có yêu người ta thật không, hay chỉ là ảo giác nhất thời của bản thân?”
Mỗi ngày, chúng tôi vẫn ngồi cạnh nhau, cùng nhau bàn chuyện học hành, tính chuyện tương lai, nhưng đằng sau sự thân thiết đó lại là một khoảng cách vô tận. Người ta tiến một bước thì tôi lại lùi về sau hai bước, tôi không cho phép mình vượt qua mức bạn bè với người… Giá như tôi mạnh mẽ hơn để nói “Tớ thích cậu thật rồi đấy” thì tốt biết mấy phải không? Tôi thấy mình giống như một kẻ tồi, tôi không cho phép mình yêu người nhưng lại để người thương tôi.
Phải chăng đã đến lúc tôi cho mình thoát khỏi vỏ rùa trên lưng rồi chăng?
© Phạm Thảo Ngân – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.