Đừng làm người cô đơn
2015-12-11 01:52
Tác giả:
Cũng đã lâu lắm rồi, tôi có những ngày tồi tệ ập đến, cảm xúc trong lòng lâng lên đến cực điểm, muốn vỡ òa trong giọt nước mắt. Hà Nội, những ngày đông tràn về, lạnh lùng và kiêu ngạo, mang những cảm xúc rối bời mà tôi cất giấu đã lâu sôi sục. Tôi run rẩy trước những cơn gió lạnh, một cảm giác mất mát trực trào trong tim, một cảm xúc hỗn độn và không lối thoát.
Từng có rất nhiều cảm giác đến với tôi, từng rất nhiều lần đi đến những đám đông ồn ào dạo chơi, nhưng giữa lúc đông người nhộn nhịp ấy, tôi luôn có cảm giác lạc lõng khó tả. Cũng nơi ấy, con đường ấy, nhưng giờ đây, tôi thấy mình như một kẻ ngoài cuộc của đường phố. Góc phố, hàng cây lạnh lùng nhìn tôi, một cảm giác thừa thãi khi xuất hiện ở nơi này. Có phải khi lớn lên người ta sẽ nghĩ nhiều hơn, va chạm nhiều hơn và… lạc lõng nhiều hơn?
Có vẻ như càng đông càng thấy mình cô độc?
Tôi đã từng nghĩ, đã từng thích cảm giác một mình, ngắm gió, ngắm trăng, ngắm người qua đường. Tôi đã từng cực thích một mình, yên tĩnh, cái cảm giác được bóng tối bao quanh, thật thoải mái, lúc đó, tôi có thể tự do bộc lộ những cảm xúc giấu giếm. Tôi ngạo mạn, tôi để cái tôi vượt lên phần lý trí, không lẻ loi, không cô độc và không bị bỏ rơi. Sau giây phút tự tại ấy, tôi bị những cảm xúc đắm chìm, có mơ mộng, có viển vông xa vời thực tế, khó tả thành lời. Nhưng ngay lúc này đây, tôi muốn hét lên, muốn gào lên đến khản cả cổ: “Cuốn tôi đi, mang tôi đi và bỏ lại những cảm xúc hững hờ và biến mất”.
Có vẻ như chưa năm nào tháng 11 lại tồi tệ với tôi như năm nay. Những ngày qua đối với tôi thật khó thở, có việc thành, có việc không, có việc bỏ dở giữa chừng, vừa mừng vừa lo, vừa hỗn độn. Lo lắm, thật sự lo lắm, lo những điều rối như tơ vò khó diễn tả, khó hiểu nhỉ, chính bản thân tôi còn không hiểu nổi nữa, cũng chả dám mong ai hiểu được bản thân mình. Tôi muốn gục ngã, tôi muốn ôm một người, đủ kiên trì, đủ sức cho tôi dựa vào, nhưng thật khó khăn…
Tôi là một con người khó hiểu, sự khó hiểu của tôi khiến những người bạn lần lượt xa cách, một phần là do tôi chủ động. Có lẽ tôi là một đứa khá nhạy cảm, tình bạn của tôi không có mấy ai vượt qua được mấy tháng. Tôi thấy rõ sự lợi dụng trong mắt bạn bè, vì vậy tôi thường tránh xa mặc cho sự không tìm hiểu kỹ, mặc cho mọi ánh mắt ngờ nghệch. Điều này khiến tôi không có mấy người bạn, tất cả chỉ đủ để quen biết xã giao, hời hợt rồi dần đến lãng quên. Là một kẻ khó yêu ai, nhưng lúc yêu rồi sẽ không cản được, người đó sẽ giúp tôi bỏ xuống cái mặt nạ ngu xuẩn, khiến tôi vui, khiến tôi giận hờn vô cớ, khiến tôi sống đúng với bản chất của mình… Liệu có ai?
Tại căn phòng này, như một thói quen là vậy, sau khi bị mớ bòng bong làm cho đầu óc choáng váng, những cảm xúc sẽ dần bình ổn lại, hối hả tìm bình yên cho mình.
Có lẽ bắt đầu chuyển đông nên cảm thấy lạnh lẽo và heo hắt. Tôi nằm đây, nghe những cơn gió khẽ gào, nghe những bản nhạc cũ lắc cũ lơ. Ở đâu đó vẫn còn thốt lên một dòng ký ức nhưng "cuộc đời như một chuyến đi bằng xe đạp, muốn giữ thăng bằng buộc phải đạp tiếp".
Có lẽ Hà Nội trở đông, có lẽ cảm xúc vẫn lơ lửng.
© Lệ Đào – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.