Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đôi tay là sự khởi đầu

2022-05-28 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi thích nhất được ngắm mãi đôi tay chị, một đôi tay của một phụ nữ làm công việc tay chân, nhưng đó là đôi tay của sự khẳng khái cương trực, biết tự làm tự ăn, không muốn nương nhờ dựa dẫm bất cứ ai.

***

Tôi gặp chị, không có cảm nhận gì đặc biệt, vì chị thoáng đi rất nhanh ngang qua tôi và mất hút vào rất nhiều chị ở phía trước đang vã mồ hôi với bao nhiêu dụng cụ lích kích, nào xô, nào cây lau nhà, và những túi thật to đựng những chiếc drap giường bẩn và khăn tắm bẩn phải thay cho khách mỗi ngày.

Tôi chỉ nhớ dáng chị to béo, hơi thấp người và một gương mặt phúc hậu.

Tôi lên ca vào sáng mai thì gặp lại chị.

- Hôm nay em trực ca sáng hả?

- Dạ vâng, còn chị làm giờ hành chính phải không ạ?

- Không, chị có nhiệm vụ trực buồng, làm một ngày được nghỉ một ngày.

Vậy là từ đó tôi quen với chị, và vì công việc của bộ phận tôi luôn liên quan chặt chẽ với công việc của bộ phận chị nên hai chị em thân nhau từ lúc nào không hay.

Chị tên Hiệp.

Chị làm tôi nhớ nhất ở chị cái dáng đi, luôn tất bật và hối hả vì công việc luôn ngập tràn mỗi lúc lên ca, và cũng vì chị béo quá nên chị hay thở không ra hơi mỗi lần phải vừa đi vừa chạy cho kịp tiến độ công việc.

Chị hay nói câu này làm tôi vừa buồn cười vừa thương chị:

- Chị đi nhanh quá đến nỗi bị rát bỏng hai chân luôn, vì chị mập quá mà.

Tôi nghe mà mắc cười, thấy thương chị nhiều, nhưng tôi phục chị ở sự kiên nhẫn và tính cẩn thận thẳng thắn trong công việc.

Chị Hiệp ơi, chị còn nhớ những tờ biên lai nho nhỏ mà hai chị em mình hay trao đổi công việc cùng nhau không chị. Hai bộ phận chúng tôi ở sát bên nhau nên rất thuận tiện, cứ có gì thắc mắc, mà chủ yếu là về việc thanh toán các khoản lặt vặt cho khách, như nước uống, như giặt ủi, như mua hàng mỹ nghệ….

Những tờ biên lai được chị giao cho bộ phận tôi ký nhận và khách sẽ trả tiền lúc họ trả phòng và đi.

Có những ngày, cứ lên ca là hai chị em quần quật tối mặt tắt mày, vì khách ra vô liên tục và mọi người ai cũng vậy, bộ phận nào cũng làm việc hết công suất. Tôi nhớ đến lúc thở được thì chị hay nói vui với tôi:

- Giờ mới nhìn được mặt em đó.

Có những ngày, cả tôi, cả chị cứ vừa ăn mà vừa nhấp nhổm lo cho công việc, vì theo lịch thì khách đoàn đặt phòng phải đến rồi, nhưng họ bị trục trặc sao đó trên đường đi nên hai chị em phải lo ăn nhanh để còn đón tiếp họ.

Nhưng chúng tôi rất vui trong công việc.

Càng nhiều việc, càng bận rộn, càng mệt thì lại càng vui.

Tôi và chị Hiệp đã gắn bó thân thiết với nhau nhiều năm như thế, và tôi đã đến chơi nhà chị nhiều lần.

Ngôi nhà ba tầng nằm ngay một con đường lớn nhất nhì trung tâm thành phố, không rộng lắm nhưng rất sạch sẽ, nhưng gia đình chị chỉ sinh hoạt trên lầu còn bên dưới thì cho người ta thuê bán áo quần. Tôi nhớ vậy, đến giờ mỗi lần có dịp đi ngang tôi lại giật mình quay người nhìn, và không còn nhận ra không gian khi xưa nữa, còn chị đã lên chức bà là cái chắc.

Tôi nhớ sự rắn rỏi và tính cương nghị ở chị, không chỉ trong công việc mà còn trong những việc rất đời thường.

Tôi và chị còn được làm việc chung cùng nhau một thời gian nữa, sau khi cả tôi và chị cùng nghỉ việc ở đó. Là chị đã chủ động đến nhà rủ tôi tham gia công việc mới.

Tôi nhận lời ngay và rất vui.

Đó là một công ty chuyên tổ chức sự kiện mà tôi nhớ lúc đó là sự kiện đầu tiên, một sự kiện lớn của tỉnh là kỷ niệm mấy trăm năm thành lập tỉnh, và hai chị em đã làm ở đó rất ngắn thôi, xong việc tổ chức hội chợ là chị ấy nghỉ, tôi cũng nghỉ, vì công ty tạm thời chưa có sự kiện mới.

Tôi xa chị từ đó, nhưng không quên chị.

Chị Hiệp với cái dáng to béo thấp đậm nhưng không kém phần nhanh nhẹn, đang cười tươi xới cơm và gắp thức ăn cho tôi.

Chị Hiệp với mái tóc ngắn úp vào gương mặt, mà tôi nhớ làm sao những sợi tóc cứ xòa xuống bết dính với mồ hôi mỗi lần chị chạy lên chạy xuống thang lầu.

Chị Hiệp với đôi kính cận mà vẫn không che lấp được ánh cười lấp lánh của niềm vui tươi rói lúc được nhận lương, lúc được nhận thưởng.

Chị Hiệp với giọng nói dễ nghe của một phụ nữ, nhưng ẩn sâu bên trong là sự rõ ràng sáng tỏ, không có chút khuất tất hay mờ ám nào, y hệt như tính cách của chị.

Tôi thích nhất cứ mỗi lần đến ngày nhận lương là chị hay nói:

- Ôm cái đó mà sống cho trọn tháng, ngày này tháng sau mới có lương lại, làm sao cho đủ thì tự tính.

Chị nhắc vui tôi vậy thôi, chứ chị thừa biết đã là phụ nữ tay hòm chìa khóa trong nhà thì phải biết tính toán cân đo đong đếm.

Tôi thích nhất được ngắm mãi đôi tay chị, một đôi tay của một phụ nữ làm công việc tay chân, nhưng đó là đôi tay của sự khẳng khái cương trực, biết tự làm tự ăn, không muốn nương nhờ dựa dẫm bất cứ ai.

Tôi thích nhất khi chị xòe đôi tay trước tôi và khoe đã làm được bao nhiêu việc trong ngày, vừa rất ngộ nghĩnh vừa rất đáng yêu, thoạt nhìn chị y hệt con nít những lúc đó, nhưng vô cùng chân thật.

Tôi đến nhà chị chơi, nhìn toàn bộ ngôi nhà, tổ ấm nhỏ mà chị luôn rất tự hào, nhìn các con của chị, và nhìn cả chồng chị nữa, để tôi biết từ đôi tay của người phụ nữ ấy đang truyền đi một thông điệp mang một ý nghĩa bất di bất dịch, đó là tất cả mọi việc phải xuất phát từ đôi tay của chính mình, sự khởi động đầu tiên phải xuất phát từ chính bản thân mình,với khả năng và đam mê của chính mình.

Vì đó chính là cuộc sống của chính mình.

Đôi tay chị Hiệp ngày xưa từng một thời tất tả bao nhiêu việc, với đau đáu phải làm ra tiền để nuôi các con ăn học đến nơi đến chốn.

Đôi tay chị Hiệp ngày xưa từng rất thoăn thoắt trong từng tờ phiếu uống, từng tờ biên lai hóa đơn của khách, và đôi tay đó cũng đầy yêu thương dịu dàng mỗi lúc ngồi ăn ngồi trò chuyện cùng tôi những lúc hiếm hoi.

Đôi tay chị Hiệp là hiển hiện rõ nhất lời dạy của ông bà mình từ xưa:

“Có làm thì mới có ăn.”

Tôi đến nhà chị để biết tất cả những gì chị có đến thời điểm đó, là xuất phát từ chính đôi tay chị, là xuất phát từ chính đôi tay anh, chồng của chị, và bài học lớn đó đã được chị dạy lại cho các con của chị hôm nay. Tôi nói hôm nay là lúc đó, là cách đây mấy chục năm rồi.

Chị đã nhiều tuổi rồi, tôi biết, không ai thắng nổi quy luật khắc nghiệt của thời gian, đôi tay ấy chắc không còn mạnh mẽ được như lúc xưa, nhưng tôi vẫn rất nhớ. Đôi tay ấy chắc không còn nhanh nhẹn uyển chuyển như lúc xưa, nhưng ý chí và nghị lực từ đôi tay chị là điều mãi còn, không thể mất được đâu. Tôi chắc chắn, và biết đâu chị còn truyền lại cho các cháu của chị nữa.

Vào ngay lúc này, không hiểu sao tôi lại nhớ miên man vị kem thơm ngon trong cái bánh kem dạng ống chị mua cho tôi vào buổi tối cả hai chị em cùng trực trong hội chợ. Tôi nhớ đôi tay ấy cầm hai bánh ống có một viên kem thật lớn bên trên, rồi cứ thế cả tôi và chị cứ lần lượt đi khắp các gian hàng mà tha hồ nhìn ngắm, rồi chỉ trỏ rồi bàn luận đủ điều, mà ăn hết cái kem rồi còn muốn ăn thêm nữa.

Thời gian sao nhanh quá, người ta chẳng bao giờ giữ được thời gian theo như ý mình, rằng những khoảnh khắc quý báu đẹp đẽ mà ai cũng muốn được lưu giữ mãi, nên tôi quan niệm cứ mỗi ngày được mở mắt ra nhìn thế gian này thì hãy biết trân quý một ngày, hãy nhớ tất cả những gì nên nhớ.

Như tôi vẫn luôn nhớ đôi tay chị.

Chị Hiệp.

Như tôi vẫn luôn nhớ chị trong bộ đồng phục đó.

Áo trắng và quần xanh.

Chị Hiệp.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tuổi 24 và những trăn trở về cuộc đời | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top