Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đôi tay là sự khởi đầu

2022-05-28 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi thích nhất được ngắm mãi đôi tay chị, một đôi tay của một phụ nữ làm công việc tay chân, nhưng đó là đôi tay của sự khẳng khái cương trực, biết tự làm tự ăn, không muốn nương nhờ dựa dẫm bất cứ ai.

***

Tôi gặp chị, không có cảm nhận gì đặc biệt, vì chị thoáng đi rất nhanh ngang qua tôi và mất hút vào rất nhiều chị ở phía trước đang vã mồ hôi với bao nhiêu dụng cụ lích kích, nào xô, nào cây lau nhà, và những túi thật to đựng những chiếc drap giường bẩn và khăn tắm bẩn phải thay cho khách mỗi ngày.

Tôi chỉ nhớ dáng chị to béo, hơi thấp người và một gương mặt phúc hậu.

Tôi lên ca vào sáng mai thì gặp lại chị.

- Hôm nay em trực ca sáng hả?

- Dạ vâng, còn chị làm giờ hành chính phải không ạ?

- Không, chị có nhiệm vụ trực buồng, làm một ngày được nghỉ một ngày.

Vậy là từ đó tôi quen với chị, và vì công việc của bộ phận tôi luôn liên quan chặt chẽ với công việc của bộ phận chị nên hai chị em thân nhau từ lúc nào không hay.

Chị tên Hiệp.

Chị làm tôi nhớ nhất ở chị cái dáng đi, luôn tất bật và hối hả vì công việc luôn ngập tràn mỗi lúc lên ca, và cũng vì chị béo quá nên chị hay thở không ra hơi mỗi lần phải vừa đi vừa chạy cho kịp tiến độ công việc.

Chị hay nói câu này làm tôi vừa buồn cười vừa thương chị:

- Chị đi nhanh quá đến nỗi bị rát bỏng hai chân luôn, vì chị mập quá mà.

Tôi nghe mà mắc cười, thấy thương chị nhiều, nhưng tôi phục chị ở sự kiên nhẫn và tính cẩn thận thẳng thắn trong công việc.

Chị Hiệp ơi, chị còn nhớ những tờ biên lai nho nhỏ mà hai chị em mình hay trao đổi công việc cùng nhau không chị. Hai bộ phận chúng tôi ở sát bên nhau nên rất thuận tiện, cứ có gì thắc mắc, mà chủ yếu là về việc thanh toán các khoản lặt vặt cho khách, như nước uống, như giặt ủi, như mua hàng mỹ nghệ….

Những tờ biên lai được chị giao cho bộ phận tôi ký nhận và khách sẽ trả tiền lúc họ trả phòng và đi.

Có những ngày, cứ lên ca là hai chị em quần quật tối mặt tắt mày, vì khách ra vô liên tục và mọi người ai cũng vậy, bộ phận nào cũng làm việc hết công suất. Tôi nhớ đến lúc thở được thì chị hay nói vui với tôi:

- Giờ mới nhìn được mặt em đó.

Có những ngày, cả tôi, cả chị cứ vừa ăn mà vừa nhấp nhổm lo cho công việc, vì theo lịch thì khách đoàn đặt phòng phải đến rồi, nhưng họ bị trục trặc sao đó trên đường đi nên hai chị em phải lo ăn nhanh để còn đón tiếp họ.

Nhưng chúng tôi rất vui trong công việc.

Càng nhiều việc, càng bận rộn, càng mệt thì lại càng vui.

Tôi và chị Hiệp đã gắn bó thân thiết với nhau nhiều năm như thế, và tôi đã đến chơi nhà chị nhiều lần.

Ngôi nhà ba tầng nằm ngay một con đường lớn nhất nhì trung tâm thành phố, không rộng lắm nhưng rất sạch sẽ, nhưng gia đình chị chỉ sinh hoạt trên lầu còn bên dưới thì cho người ta thuê bán áo quần. Tôi nhớ vậy, đến giờ mỗi lần có dịp đi ngang tôi lại giật mình quay người nhìn, và không còn nhận ra không gian khi xưa nữa, còn chị đã lên chức bà là cái chắc.

Tôi nhớ sự rắn rỏi và tính cương nghị ở chị, không chỉ trong công việc mà còn trong những việc rất đời thường.

Tôi và chị còn được làm việc chung cùng nhau một thời gian nữa, sau khi cả tôi và chị cùng nghỉ việc ở đó. Là chị đã chủ động đến nhà rủ tôi tham gia công việc mới.

Tôi nhận lời ngay và rất vui.

Đó là một công ty chuyên tổ chức sự kiện mà tôi nhớ lúc đó là sự kiện đầu tiên, một sự kiện lớn của tỉnh là kỷ niệm mấy trăm năm thành lập tỉnh, và hai chị em đã làm ở đó rất ngắn thôi, xong việc tổ chức hội chợ là chị ấy nghỉ, tôi cũng nghỉ, vì công ty tạm thời chưa có sự kiện mới.

Tôi xa chị từ đó, nhưng không quên chị.

Chị Hiệp với cái dáng to béo thấp đậm nhưng không kém phần nhanh nhẹn, đang cười tươi xới cơm và gắp thức ăn cho tôi.

Chị Hiệp với mái tóc ngắn úp vào gương mặt, mà tôi nhớ làm sao những sợi tóc cứ xòa xuống bết dính với mồ hôi mỗi lần chị chạy lên chạy xuống thang lầu.

Chị Hiệp với đôi kính cận mà vẫn không che lấp được ánh cười lấp lánh của niềm vui tươi rói lúc được nhận lương, lúc được nhận thưởng.

Chị Hiệp với giọng nói dễ nghe của một phụ nữ, nhưng ẩn sâu bên trong là sự rõ ràng sáng tỏ, không có chút khuất tất hay mờ ám nào, y hệt như tính cách của chị.

Tôi thích nhất cứ mỗi lần đến ngày nhận lương là chị hay nói:

- Ôm cái đó mà sống cho trọn tháng, ngày này tháng sau mới có lương lại, làm sao cho đủ thì tự tính.

Chị nhắc vui tôi vậy thôi, chứ chị thừa biết đã là phụ nữ tay hòm chìa khóa trong nhà thì phải biết tính toán cân đo đong đếm.

Tôi thích nhất được ngắm mãi đôi tay chị, một đôi tay của một phụ nữ làm công việc tay chân, nhưng đó là đôi tay của sự khẳng khái cương trực, biết tự làm tự ăn, không muốn nương nhờ dựa dẫm bất cứ ai.

Tôi thích nhất khi chị xòe đôi tay trước tôi và khoe đã làm được bao nhiêu việc trong ngày, vừa rất ngộ nghĩnh vừa rất đáng yêu, thoạt nhìn chị y hệt con nít những lúc đó, nhưng vô cùng chân thật.

Tôi đến nhà chị chơi, nhìn toàn bộ ngôi nhà, tổ ấm nhỏ mà chị luôn rất tự hào, nhìn các con của chị, và nhìn cả chồng chị nữa, để tôi biết từ đôi tay của người phụ nữ ấy đang truyền đi một thông điệp mang một ý nghĩa bất di bất dịch, đó là tất cả mọi việc phải xuất phát từ đôi tay của chính mình, sự khởi động đầu tiên phải xuất phát từ chính bản thân mình,với khả năng và đam mê của chính mình.

Vì đó chính là cuộc sống của chính mình.

Đôi tay chị Hiệp ngày xưa từng một thời tất tả bao nhiêu việc, với đau đáu phải làm ra tiền để nuôi các con ăn học đến nơi đến chốn.

Đôi tay chị Hiệp ngày xưa từng rất thoăn thoắt trong từng tờ phiếu uống, từng tờ biên lai hóa đơn của khách, và đôi tay đó cũng đầy yêu thương dịu dàng mỗi lúc ngồi ăn ngồi trò chuyện cùng tôi những lúc hiếm hoi.

Đôi tay chị Hiệp là hiển hiện rõ nhất lời dạy của ông bà mình từ xưa:

“Có làm thì mới có ăn.”

Tôi đến nhà chị để biết tất cả những gì chị có đến thời điểm đó, là xuất phát từ chính đôi tay chị, là xuất phát từ chính đôi tay anh, chồng của chị, và bài học lớn đó đã được chị dạy lại cho các con của chị hôm nay. Tôi nói hôm nay là lúc đó, là cách đây mấy chục năm rồi.

Chị đã nhiều tuổi rồi, tôi biết, không ai thắng nổi quy luật khắc nghiệt của thời gian, đôi tay ấy chắc không còn mạnh mẽ được như lúc xưa, nhưng tôi vẫn rất nhớ. Đôi tay ấy chắc không còn nhanh nhẹn uyển chuyển như lúc xưa, nhưng ý chí và nghị lực từ đôi tay chị là điều mãi còn, không thể mất được đâu. Tôi chắc chắn, và biết đâu chị còn truyền lại cho các cháu của chị nữa.

Vào ngay lúc này, không hiểu sao tôi lại nhớ miên man vị kem thơm ngon trong cái bánh kem dạng ống chị mua cho tôi vào buổi tối cả hai chị em cùng trực trong hội chợ. Tôi nhớ đôi tay ấy cầm hai bánh ống có một viên kem thật lớn bên trên, rồi cứ thế cả tôi và chị cứ lần lượt đi khắp các gian hàng mà tha hồ nhìn ngắm, rồi chỉ trỏ rồi bàn luận đủ điều, mà ăn hết cái kem rồi còn muốn ăn thêm nữa.

Thời gian sao nhanh quá, người ta chẳng bao giờ giữ được thời gian theo như ý mình, rằng những khoảnh khắc quý báu đẹp đẽ mà ai cũng muốn được lưu giữ mãi, nên tôi quan niệm cứ mỗi ngày được mở mắt ra nhìn thế gian này thì hãy biết trân quý một ngày, hãy nhớ tất cả những gì nên nhớ.

Như tôi vẫn luôn nhớ đôi tay chị.

Chị Hiệp.

Như tôi vẫn luôn nhớ chị trong bộ đồng phục đó.

Áo trắng và quần xanh.

Chị Hiệp.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tuổi 24 và những trăn trở về cuộc đời | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top