Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đối lập

2010-06-11 15:45

Tác giả:


Blog Việt

Lời tác giả: “Là một độc giả thường xuyên của Blog việt, mỗi khi ấn tượng về một bài viết nào đó trên Blog việt, mình thường viết phản hồi. Và thật may mắn cho mình, em và mình đã quen nhau. Em – một nữ sinh viên ở thành phố Biên Hòa cũng yêu thích Blog việt. Một lần, chat với mình, em kể mình nghe một câu chuyện, một câu chuyện có thật...”


Ảnh minh hoạ: YazmindePere


Thành phố Biên Hòa.

Một buổi sáng.

Một quán cà phê sang trọng với những người khách cũng vô cùng sang trọng. Những bộ quần áo đắt tiền. Những mái tóc óng mượt. Đi kèm là những chiếc SH,@, Air Blade, cũng không thiếu những chiếc xe hơi bóng lộn…

Phía bàn này, những tốp người đang sì sụp bát phở gà. Góc bàn kia, vài ba người đang nhâm nhi tách cà phê. Đằng trong, lách cách những cốc sinh tố.

Cách đó không xa, phía ngoài quán cà phê, một người đàn ông ăn mặc rách rưới đang nhặt rác và ăn những thức ăn thừa người ta vứt đi. Tất cả những món ăn mà con người tội nghiệp ấy có được là góp nhặt, tổng hợp từ những thức ăn thừa vung vãi của đống rác ấy.

Hàng ngày nó vẫn đi học qua đây, nhưng hôm nay nó mới thấy người đàn ông này. “Có lẽ anh ta có vấn đề gì ở não?” – nó nghĩ vậy. Nó định bước đi, nó đã đi qua. Nhưng đôi chân nặng trĩu, tâm hồn nó bắt đầu cấu xé “Quay lại hay bước tiếp?”. Quay lại đứng bên cạnh để nói chuyện với 1 người đàn ông rách rưới và có thể đang bị bệnh, trước cửa 1 quán cà phê quá sang trọng, với đầy đủ những dạng người của giới thượng lưu, hay cứ bước đi coi như nó không nhìn thấy gì? Không! Nó không thể đi được! Vậy là trái tim nó đã thắng được lý trí. Nó thò tay vào túi áo. “Còn một tờ 100 nghìn đồng, một tờ 10 nghìn đồng, hai tờ 2 nghìn đồng”. Nó vừa sợ, vừa thương. Sợ vì nó nghĩ lỡ người đó lên cơn, vùng dậy đánh nó túi bụi vì sợ nó lấy mất hộp thức ăn thì sao? Nhưng khi ngồi xuống bên cạnh rồi, trong nó cảm giác thương đã nhiều hơn cảm giác sợ. Nó nhét tờ 10 nghìn vào tay người đàn ông đó. Người ấy cầm lấy tờ 10 nghìn từ nó, nhìn nó chằm chằm một lúc rồi vứt toẹt tờ tiền vào thùng rác. Rồi anh ta lại tiếp tục ăn. Nó không giận, nó chỉ thấy thương hơn thôi. Mặc dù mùi rác thải bốc lên nồng nặc khiến cho nó buồn ói, và cảm giác sợ vẫn chưa hết. Nhưng nó vẫn xích lại gần hơn. Nhặt lại tờ 10 nghìn, đưa lại lần thứ 2, nó bảo: “Đừng ăn nữa nhé, đây là rác, không ăn được! Cầm cái này đi mua gì ăn nhé!”. Người đàn ông hình như cũng hơi hiểu ra. Anh ta đứng phắt dậy, làm nó giật mình và run. Song anh ta không làm gì cả, chỉ nhìn nó gật gật, cười cười rồi lầm lũi bước đi, nhưng vẫn không quên mang theo hộp thức ăn thừa đang ăn dở.
 

Ảnh minh họa: optimist

Đang mải nhìn theo người đàn ông đó, nó bỗng giật mình bởi một giọng nói vọng ra từ trong quán cà phê “Tưởng có một đứa dở hơi, hóa ra, có những hai đứa!”. Hùa theo là những tiếng cười, tiếng vỗ tay.

Lại thêm những giọng nói khác:

- Này nhỏ ơi! Ra đây tụi anh bù cho 10 ngàn khác nè!

- Nhỏ ơi! Nhỏ thừa tiền à? Cho người ta tiền để người ta vứt vô thùng rác?

Nó bỏ đi thật nhanh, đôi mắt nó hướng về phía trước, không hề nhìn vào đám người kia, nhưng sao hình ảnh về cái cười mỉa mai, giễu cợt ấy vẫn luẩn quẩn mãi trong tâm hồn nó. Nó thấy sống mũi cay cay. Nó tự nhủ sẽ không đi học qua con phố này nữa. Không phải vì nó sợ gặp lại người đàn ông bới rác. Không phải nó tiếc 10 nghìn đồng. Mà nó sợ nhìn thấy, nghe thấy, gặp lại những con người giàu sang ở quán cà phê đó, bề ngoài hào nhoáng, bóng lộn, thơm tho là vậy, nhưng tâm hồn sao rỗng toách và có phần tàn nhẫn, thô thiển!

  • Gửi từ email August-Pink - Diệu Thu: “Hãy yêu những gì mình có! Hãy quên những gì không đáng nhớ và hãy nhớ những gì không đáng quên!”

Bài cùng tác giả

 

Cuốn sách
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin về cuốn sách "Tôi và Thần tượng"  - ấn phẩm mới của chuyên trang Blog Việt & Nhạc Việt Plus

 

Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

 
Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: feed://vietnamnet.vn/blogviet
 
a

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh và Em (Phần 2)

Anh và Em (Phần 2)

Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Lời tạm biệt cuối thu

Lời tạm biệt cuối thu

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

back to top