Đợi hẹn hò tuổi 30
2016-06-12 01:30
Tác giả:
Tuổi 30 đợi...
Trưa vàng vọt, có đám rước dâu đi ngang ngõ, mâm cơm nhà bỗng chưng hửng. Bà nội nén tiếng thở dài, mẹ lặng nhìn ra quãng chơi vơi nắng, bố cố nói cười rổn rảng như sợ làm ai chạnh lòng.
Tuổi 30 đợi...
Tôi đâu có chạnh lòng, tôi chỉ ngẩn ngơ nhìn chùm hoa tím cô gái cầm trong tay, bộ váy trắng cô gái thướt tha mặc. Chẳng biết bước qua cột mốc đó đời sẽ vui hay buồn chỉ biết lúc này là váy cưới trắng tinh và nụ cười như nắng không chịu tắt. Đám cưới với thứ hạnh phúc tinh khôi ấy đẹp tựa đóa nhài trắng ngậm sương. Tôi ngắm nhìn chỉ vì thấy đẹp, chẳng phải ghen tị hay thấy nản lòng.
Tôi quen rồi ánh nhìn nửa thương xót nửa sốt ruột của những người xa gần. Quê tôi con gái lấy chồng sớm, cả họ chỉ còn tôi ngấp nghé ngưỡng 30 mà vẫn một mình. Một mình một lối về, một mình đi qua thanh xuân, một mình đắm đuối giữa những trận khóc cười, kể ra cũng chẳng có gì quá đáng sợ. Tôi vẫn thiết tha yêu tuổi trẻ và cuộc sống muôn màu dẫu đôi lần nuối tiếc ngày tháng trôi qua chẳng đọng lại chút dư vị yêu đương.
Có chăng chỉ là vị tình đầu mong manh, tôi bắt đầu lúc 18 và kết thúc khi tuổi 19 chưa kịp ghé qua. Mối tình đầu là cậu bạn cấp 3, cũng ngốc nghếch tin yêu, hẹn thề, cũng vô tâm lãng quên nhau khi bước vào đại học hai đứa ở hai thành phố xa lơ xa lắc. Giờ kí ức đã sứt mẻ nhiều, đôi khi ghé qua đường xưa hay lỡ tay chạm trang nhật ký cũ chợt hiện về nụ cười ấm áp và cái nhìn lén ngây ngô, tôi nhớ. Nỗi nhớ đến rất khẽ, nó ru tôi vào mộng mị, nó chẳng làm tôi đau. Càng gần tuổi 30 người ta bỏ quên những nỗi đau lúc trẻ vẫn tự trầm trọng hóa.

Tôi biết đời mình sẽ lênh đênh. “Con gái tuổi Dần không mất chồng cũng chông chênh vài lần đò” câu đấy có khi dội thẳng vào mặt, có khi loáng thoáng bay đến tai tôi lúc ai đó thì thầm bàn tán sau lưng. Đã qua rồi làn nước mắt cay đắng. Tuổi 30 đang đến rất gần, một phần ba đời người thoáng chốc như nước chảy hoa trôi, tôi chẳng còn thời gian để khóc lóc tủi phận, tôi phải yêu lấy đời mình.
Có những chiều tan sở về ngồi trơ trọi giữa ban công vắng, tôi đem tập thiệp cưới ra phủi bụi. Đứa bạn cấp 3 nào “bỏ cuộc chơi” tôi cũng giữ lại thiệp hồng như một thói quen cất giữ kỷ niệm về quãng đời ngốc dại. Tấm đã bạc màu, tấm còn tươi giấy thắm, đứa vừa sinh con đầu lòng, đứa đã lên xe hoa lần hai. Tôi mỉm cười vươn tay ra hứng chút nắng tàn, thấy mình như đang chạm vào năm tháng.
Hôm qua cô bạn thân òa khóc trên vai tôi ướt sũng, nó kể về gã chồng hay đánh đập, hạnh họe. Chiều nay tôi đi viếng mộ người đàn ông xa lạ, anh đi mãi bỏ mặc vợ chưa cưới bơ vơ chốn “ở trọ”. Người phụ nữ xấu số ấy là chị họ tôi, chị hơn tôi tròn một giáp. Tôi ôm họ, dùng sự im lặng nghẹn ngào để an ủi họ, an ủi tuổi đời sóng gió của chính mình.
Tuổi 30 sẽ đến rồi đi, rực rỡ và đằm thắm như đóa hoa mặt trời. Tôi không tuyệt vọng, tôi vẫn đợi hẹn hò, đợi ai đó đủ yêu thương, dũng cảm để dắt tôi bước qua những trắc trở đời người. Tình yêu không nên vội vã mà hãy nên là đúng lúc. Bạn đời không nên vì hợp tuổi hợp tướng mà hãy nên vì hợp ý hợp tình.
© Xúp Bơ Mít – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.



.jpg)


