Dịu dàng như lá mùa thu
2015-08-17 01:00
Tác giả:
Thu về dường như luôn mang một vẻ đẹp, một ý vị của mùa, thu xuyên qua tàng lá rụng phủ đầy khiến lòng người thương cảm. Thu phả lên hơi thở đời sống bằng hương thơm tinh tế của mùa, của những bông cúc nở rộ khiến những bận rộn, lo âu hối hả cũng tan loãng. Không gian trở lên bẽn lẽn, vạn vật nhuộm một gam màu vàng ấm, dịu dàng như những chiếc lá đan tay nhau, hòa vào nụ cười giản dị, vào ánh mắt ôn hòa như đến, như đi, như mở, như khép.
Vẻ đẹp của thu vừa là sắc màu vàng rực, vừa là những bông hoa cúc bung nở, vừa là nốt nhạc trầm buồn khi lá rụng khiến mùa cũng trở nên quạnh hiu, dù ngọn gió heo may có khe khẽ lướt nhẹ thì cũng đủ thổi se sắt cõi lòng. Đó là vẻ đẹp chứa đựng nỗi buồn khiến người ta nhung nhớ chẳng thể bỏ, thu cứ mỏng mảnh chất chứa những nỗi niềm như thảm lá vàng dầy lên theo thời gian.
Chiều nay... Ngồi nghe mưa rơi ngoài hiên cửa, bao trầm lắng lại bị khơi lên. Vài khóm cúc đang dầm mình dưới những cơn mưa tuôn xối xả. Bao nhiêu những hối hả mưa phủ trên phố, rơi trên những tán cây như muốn tìm kiếm điểm đến cho chính mình. Góc phố quen thuộc, ngồi thấm từng giọt mưa, nồng nàn mùi vị thu vàng nơi đã cũ, từng phím đàn nảy lên, những dư âm tàn úa của mùa thu thả trôi trong mạch nguồn của những nghĩ suy. Có một ngày xưa thảng qua nơi ấy, cũng ô cửa vuông màu gỗ mục ấy vô tình là chỗ dựa cho chính lòng mình vì những hanh hao.
Mưa trút lên những tán cây còn nguyên vẹn khiến lá tả tơi. Do thu mang héo úa theo cùng hay tại mưa cũng chẳng cần nhiều lời chỉ cần một cảm xúc dồn nén mưa tuôn xối xả, chỉ vì một cái nắm tay buông trượt mà lại thành sự rụng rơi của tàng lá. Chỉ một sự vô tình mưa bỗng hóa thành dao nhọn, chỉ một tiếng thở dài trong gió thổi để con đường dài sâu thẳm trở thành những tàn tạ dâng đầy khi đi qua.
Ta mang theo những giọt mưa, không phải vì hẹn hò chỉ là muốn tìm đến những nơi đã từng qua, đã từng rơi những chiếc lá thu vàng hòa vào giọt mưa khiến những ướt át đổ bậu lên cả con phố dài.
Vì trời mưa nên sự thanh vắng càng lặng, quay trở lại ta tìm về cho mình sự tịch mịch để giữ cho ngọn gió heo may se sắt thổi về khiến lòng chùng chình không nỡ cất bước, đôi chiếc lá lặng lẽ giữa mùa rụng xuống cõi lòng mềm yếu. Tất cả vẫn còn như mới ngày hôm qua mang theo hơi thu dìu dịu, mỗi bước chân đều như giẫm lên một mảng màu của ký ức ẩn hiện. Thời gian như dừng lại khi thu đến, làm nỗi nhớ cứ chênh vênh.
Chiều nay... Ta lén trộm chút nắng vàng cuối cùng của ngày trộn vào góc phổ để níu thứ ánh sáng cho thu khẽ lùa tóc môi mềm. Kẹp chiếc lá vàng vào trang sách cố giữ thu bên mình, để thu như an lòng mà say ngủ vào trong chiếc túi của đêm cho đêm thu không lạnh giá, không thăm thẳm mà chỉ từng giọt, từng giọt thấm ướt cõi lòng.
Làm sao để ta vay mượn chút ánh dương gọi về cho sắc thu thêm nồng nàn. Làm sao để ta gặp lại được cơn mưa chiều cô quạnh khiến thu tái tê, nhợt nhạt sắc cỏ hoang. Làm sao ta có thể cự tuyệt được sương đêm thu quạnh vắng này.
Hay chỉ là như mọi ngày trong bước ngoặt của cuộc đời đôi khi trượt ngã trên lối mòn tìm về lối cũ, ta gom góp lá rơi, gấp xếp ký ức để mỗi khi gió heo may khẽ thổi, hiu quạnh ùa về lại lật giở từng trang quá khứ mà ôn lại.
Ký ức về thu càng đầy, tâm tình dành trọn cho mùa thu càng trầm, thì ta càng không thoát khỏi sự xao xuyến trước vẻ đẹp của mùa, cũng như sự thanh khiết của một bông cúc nở giữa mùa thu. Là bởi bông hoa cúc đã thấm những giọng sương trong vắt, ấp ủ qua bao mùa chỉ để đợi đến khi thu về, gió heo may khẽ thổi cúc lại dịu dàng nở nụ cười.
Ta cũng không hiểu vì là thu sơ, thu muộn hay là những quá vãng mà thu trở lại luôn mang âm sắc trầm buồn. Đi xuyên qua mùa thu thong thả đi đến khuấy động cõi lòng, khiến người người nhung nhớ mà hoài cảm.
Và có những buổi chiều như chiều nay... ta lang thang hoài trên phố, làm người nhặt lá vàng rơi, cho dư hương mùa cũ theo lối tìm về bởi tất cả lặng lẽ, những ưu tư, những sầu lắng hay niềm vui khi bên thu đều đẹp. Thu đẹp ngay trong cả sự mộc mạc của mùa đem lại, vẻ đẹp mộc mạc, thuần khiết vảng vất những nét buồn của thu mang theo, không hẳn là sự trong veo của ánh mắt, không phải là thu chưa từng đi cùng giông bão mà thu đã nếm đủ mùi vị, đã bỏ đi hết những hoang bắng, chỉ còn lại là những nồng nàn, da diết thu mang theo cùng ta về.
Bởi vậy ta sẽ vẫn dịu dàng như ngày xưa đã từng qua phố ấy, như dư hương xưa cũ vọng về ôm ấp tình yêu dịu ngọt, nơi thu cho đam mê muôn lối mà đổ bóng tìm về.
Chiều nay... đã không còn heo may se sắt cõi lòng...
Bởi thu đã dịu dàng như lá rụng ngoài kia.
© Linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.