Phát thanh xúc cảm của bạn !

'Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya' - những ấm áp vỗ về khi trưởng thành

2022-05-26 01:20

Tác giả: Akanee


blogradio.vn - Thật sự với mình mà nói thì cuốn sách "Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya" là một liều thuốc không hề đắng chát nhưng lại ngọt ngào và ấm áp quá đỗi. Là một ánh sáng nhỏ nồng ấm giữa đêm đông trong tâm hồn, và vẫn sẽ là ánh sáng nhỏ nồng ấm trong một tâm hồn đầy hoa lá tươi mát. Là một tựa sách không thể thiếu trên kệ sách và không thể không có trong tâm trí của người có đam mê đọc sách hay không đi chăng nữa.

***

Năm nay mình vừa vào năm nhất Đại học, không thể định hướng được con đường tương lai sắp tới của bản thân nên đành nghe theo lời bố mẹ mà chọn đại một trường Đại học. Ngày đầu tiên học trực tuyến ở trường, mình đã tự cảm thấy lạc lõng, mọi người thật sự là vô cùng cố gắng trong việc thể hiện ý chí của bản thân khi được thầy cô hỏi về việc vì sao lại chọn trường này, còn mình chỉ cầu mong thầy cô đừng để ý đến mình vì mọi thứ mình có thể trả lời chính là do em theo ý kiến của bố mẹ em.

Trong quãng thời gian này mình thật sự như là một vị khách ghé thăm bảo tàng mỹ thuật nhưng rồi lại bị yêu cầu phải vẽ được một bức tranh tuyệt đẹp như những bức tranh trên tường kia, hoang mang, bơ vơ, khi nào cũng rối như tơ vò. Bên cạnh đấy còn học trực tuyến nên việc làm quen bạn mới thật sự rất khó khăn, chỉ biết một mình, cứ âm thầm như thế.

Nhưng rồi mình đã đọc được quyển sách "Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya" này. Tác giả vốn là một "ông hoàng truyện trinh thám Nhật Bản" Higashino Keigo với lối sáng tác sáng tạo trong các tác phẩm, ông đi từ những tình tiết nhỏ, những câu chuyện nhỏ, tưởng chừng như không liên quan nhưng đến cuối truyện lại đúc kết các chi tiết đấy thành một đoạn phim gay cấn tự động chạy trong đầu người đọc từ đầu đến cuối. 

điều-kỳ-diệu-của-tiệm-tạp-hoá-namiya

Các tác phẩm của ông đã để lại bao nhiêu ấn tượng mãnh liệt, như một dư chấn rung động mãi không ngớt của làng truyện trinh thám Nhật. Tuy là được nhiều người biết là "ông hoàng truyện trinh thám" nhưng cuốn sách "Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya" lại theo thể loại kì ảo, viễn tưởng. Ông gây dựng nên một nơi ấm áp giữa một cuộc đời bận rộn để người đọc có thể gửi gắm trái tim mong manh của mình vào. 

Lấy một tiệm tạp hóa tên là Namiya làm nơi ghi nhận và hồi âm cho những bức thư của những kẻ đang lạc lối, tác giả đã lồng vào đấy từng câu chuyện về cả một đời người, những bất trắc mà người viết thư gặp phải, cách họ tiếp nhận hồi âm của tiệm tạp hóa và cả việc cuộc đời họ cuối cùng đã rẽ trên con đường như thế nào. 

Từng câu chuyện nho nhỏ cứ thế xuất hiện, ban đầu đọc vào thật sự là cho mình một cảm giác là tập truyện ngắn, nhưng càng đọc càng không thể gấp cuốn sách lại, từng chi tiết nhỏ trong từng câu chuyện xâu chuỗi với nhau, như những sợi chỉ được bện lại, tạo nên một sợi dây liên kết bền chặt giữa những người đã từng viết thư từ tương lai đến một tiệm tạp hóa cũ kĩ, nhỏ xíu trong quá khứ đã từng giúp họ đổi đời, để rồi tiệm tạp hóa ấy sẽ trở thành một truyền thuyết ấm lòng được truyền miệng qua bao đời sau. 

Song song với bối cảnh thì chính là góc nhìn, trong đây thì ông đã chọn những tên trộm để làm nhân vật đại diện, độc giả nhìn cả cuốn truyện dưới góc nhìn của những con người luôn bị xã hội dè bỉu vì tội lỗi của mình, dù họ có hoàn cảnh riêng nhưng phạm lỗi vẫn là phạm lỗi, vì thế việc chọn góc nhìn như này vừa là một sự liều lĩnh vừa là một sự đột phá, tạo nên cái nhìn rất mới mẻ cho cuốn sách này.

Mình đã thay đổi cách nghĩ sau khi đọc cuốn sách này, dù bây giờ mình không hề biết bản thân đam mê điều gì, mong muốn trở thành ai hay cái gì sắp tới nhưng không phải mình sẽ cứ thế này. Đam mê rồi một ngày sẽ xuất hiện, sẽ đến lúc nào đấy sẽ có một khoảng khắc trong đời thúc giục mình phải vươn lên và nắm lấy thứ mình khát khao, điều đấy có thể sẽ xa xôi nhưng không phải sẽ không bao giờ đến, nên việc mình cần làm bây giờ chính là cố gắng hết mình cho hiện tại. 

điều-3

Bên cạnh đấy thì ai cũng sẽ có những quãng thời gian khó khăn trong đời và khi đấy ta sẽ rất cần một người để sẻ chia, không bắt buộc phải là với những người thân quen xung quanh, có khi bỗng nhiên ta sẽ gặp được một người sao mà hợp mình quá, sao mà ấm áp quá và khi đấy ta sẽ tự dưng giãi bày những nút thắt trong lòng, có sao đâu nào, cứ giữ lại thì có khi sẽ đến lúc phát nổ như quả bóng thôi. 

Ta cần người lắng nghe và đưa ý kiến, ta cần người để sẻ chia và dựa vào, và rồi ta sẽ lại có dũng khí để quyết định tiếp cuộc đời mình. Khi nhận ra việc được lắng nghe và lắng nghe người khác quan trọng nhường nào, mình đã mở lòng mình hơn, cố gắng kết bạn, cố gắng chia sẻ với gia đình và mọi thứ dù còn chậm nhưng đều đang được cải thiện.

Thật sự với mình mà nói thì cuốn sách này là một liều thuốc không hề đắng chát nhưng lại ngọt ngào và ấm áp quá đỗi, dù cho mình có đọc lại trong khoảng thời gian nào trong cuộc đời mình sắp tới, có lẽ sẽ không bao giờ quên được sự ấn tượng mãnh liệt đã khắc sâu vào từng tấc thịt. Là một ánh sáng nhỏ nồng ấm giữa đêm đông trong tâm hồn, và vẫn sẽ là ánh sáng nhỏ nồng ấm trong một tâm hồn đầy hoa lá tươi mát. Là một tựa sách không thể thiếu trên kệ sách và không thể không có trong tâm trí của người có đam mê đọc sách hay không đi chăng nữa.

© Kanaria Miia - blogradio.vn

Xem thêm: Một tiếng gọi cho tôi cảm giác ấm lòng

Akanee

Thế giới dù tàn khốc nhưng nó vẫn rất đẹp.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top