Đi về nơi hạnh phúc
2014-06-23 01:13
Tác giả:
Cách đây mười mấy năm, hãy còn nhỏ lắm, anh vẫn hay vòi ba má đưa đi xem tàu lửa. Cứ nghe thấy tiếng tàu hú ở xa xa là lại mở cửa chạy vọt ra đường, ngắm mê mẩn từng toa xình xịch chạy qua, rộn ràng, niềm vui lại càng lớn dưới đôi chân bé xíu chập chững hôm nào. Và ước mơ lớn nhất ngày xưa cũng vậy: được đi tàu.
Chỉ mới được nhìn từng đoàn dài đi qua hàng chiều, đã thấy vui cười tít mắt. Chưa nói gì đến việc được ngồi lên để được tàu chở đi khắp nơi, giấc mơ ngày bé của anh đó - ngây thơ đến trọn vẹn.
Hạnh phúc ngày qua chỉ có vậy, đợi chờ từng đoàn tàu đến từ nơi nào đó rất xa xôi, có những tầng lá xanh um, hay bãi biển trãi dài ngập nắng? Hôm nay quay về cũng thế, nhà vẫn đó và đường ray hôm nào vẫn ở sát bên. Nhưng cái tuổi nhỏ đã không còn, không còn háo hức như xưa, mặc dù tiếng hú còi, tiếng máy chạy xình xịch vẫn vang lên từng chiều...như không bao giờ kết thúc. Chiều nay anh cũng ra lại chốn cũ, tay dắt theo một thằng cu nói còn chưa vững:
- Tàu! Tàu! Tàu ơi!
Tiếng gọi cất lên và thêm sau đó là tiếng hú còi vọng lại như một câu đáp lời. Rồi từng toa vun vút chạy qua trước 4 con mắt tròn xoe không chớp.
- Mày thấy gì hả nhóc? Mày có thấy cả thế giới ngoài kia đang chạy qua trước mắt không? Có thấy ước mơ hôm qua của anh đã ngả màu đâu đó dọc con đường không?
Anh hỏi bâng quơ, và cái nụ cười tít mắt kia đã trả lời cho anh tất cả. Chỉ có con người ta đã lớn lên thôi, và đoàn tàu kia trước mắt chỉ là một phần của dòng đời xuôi ngược, tấp nập và ngổn ngang.
- Hết cả rồi...tàu đi ngủ rồi! - Cái giọng nói bên cạnh lại vang lên, hệt như một thằng cu mười mấy năm trước đã từng.

Nhìn đoàn tàu đi xa hơn, đến khuất tầm mắt cũng là khi hoàng hôn che mặt trời đi tự lúc nào. Hạnh phúc đôi khi cũng xa vời lắm trước những bon chen đời thường, duy chỉ niềm vui bé nhỏ hôm qua là vẫn khôi nguyên và bóng bẩy.
"Tàu ơi, mày chở tuổi thơ tao đi đâu vậy? Có đến được nơi những tầng lá xanh um và bãi biển ngập nắng? Hay cứ mãi mãi đi mà không bao giờ quay lại...?"
Đó là niềm vui ngày bé của anh, là thứ dễ dàng nhất để anh tìm thấy một phần của mình ở nơi nào đó xa xăm lắm. Còn bây giờ thì khác, khác xa so với bất kì tưởng tượng ngây ngô ngày ấy. Con đường về đâu còn tán cây lá xanh hai hàng, không có cả những hạnh phúc dễ dàng đến một cách tự nhiên. Trên đường dài về nhà bây giờ là bộn bề lo toan, suy nghĩ vốn dĩ phức tạp của cuộc sống bon chen.
Anh đang đi giữa những hạnh phúc giản đơn mà vẫn hoài công loay hoay tìm kiếm. Anh vùi đầu vào công việc mà vô tư quên đi rằng niềm vui đang ngủ yên ngoài kia, ngoài khung cửa sổ lấm thấm vài giọt sương bâng khuâng của năm tháng. Chúng chỉ chờ anh vươn tay ra và với lấy, nhưng anh cũng không buồn nhìn ra xem hàng cây ngoài kia đã bao mùa thay lá.
- Hay là hạnh phúc đã bỏ ta mà đi? Nó ở đâu?
Từng câu hỏi cứ mải miết đặt ra trong anh trước khi đôi mắt kia trùng xuống vì cơn buồn ngủ vùi đến. Chỉ là anh vô tâm mà thôi. Anh sống xa nhà nhưng đâu phải xa đi những hạnh phúc luôn luôn hiện hữu xung quanh. Anh quên đi những thú vui bạn bè để rồi thu mình lại trước mọi cuộc gặp gỡ với vài người bạn mới quen. Anh quên đi mọi yêu thương đã từng để rồi nhút nhát không dám đón nhận chúng lần nữa. Anh quên đi chính mình ngày xưa ấy. Rồi anh nhìn thấy cô loay hoay lạc lõng giữa cuộc sống mới, băn khoăn rồi bật khóc lặng lẽ.
Cả hai đều hối hả đi tìm hạnh phúc của mình, mà đành lòng đánh rơi những xúc cảm ngày trước. Rồi bỏ qua mọi bận rộn, họ bước vào cuộc sống hối hả của nhau. Cô làm cho mọi thứ xung quanh anh dường như chậm lại. Anh dần quên đi mình đã mệt mỏi và tất bận như thế nào, để lặng yên thấy bóng mình hiện lên điềm đạm trên tách cà phê với cô trong một buổi chiều mưa nặng hạt. Trời mưa rả rích nhưng dòng người vẫn chẳng dừng lại, họ chong những chiếc ô màu sắc rực rỡ lên để che đi cái lạnh lẽo sâu thẳm đâu đó trong tâm hồn, rồi vội vã bước tiếp. Chỉ có hai con người nhỏ bé đang đếm từng giọt mưa dưới mái che kia là đang thực sự dừng lại để nhấm nháp hương vị của ngày tàn. Cô đưa tay hứng từng giọt lạnh buốt, mắt nhìn ra bầu trời vẩn đục một hồi xa xăm. Cô hỏi:
- Hạnh phúc là gì anh nhỉ?
Anh nhìn cô và yên lặng một hồi lâu, bởi đơn giản đó là điều mà bấy lâu nay anh đang cố tự mình cắt nghĩa. Rồi tiếng còi tàu từ xa vọng đến cắt ngang khoảng suy nghĩ đang rối bời của anh. Anh cười và nắm lấy tay cô thật chặt, anh biết mình vừa mở khung cửa sổ bé nhỏ của mình ra, đưa tay và chạm vào hạnh phúc. Phía xa kia, hàng cây ướt đẫm đang vươn mình đón từng tia nắng cuối ngày ấm áp sau cơn mưa. Và đoàn tàu tuổi thơ của anh dừng lại và đón thêm một vị khách, rồi cứ thế lao đi vun vút như ngày xưa đã từng. Đi về nơi mà người đời dặn nhau là hạnh phúc, là đi mãi mà không bao giờ dừng lại. Là thấy hạnh phúc trong cả cuộc hành trình chứ chẳng phải là nơi đích đến vô định...
Melbourne, 16/6
• Huy Nguyễn
Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.


