Đi qua đời nhau thật an nhiên
2015-10-07 09:32
Tác giả:
"Hai người nếu giống như hai đường thẳng song song - không duyên không phận, thực chất không đáng sợ. Hai người, hai đường thẳng cắt nhau chỉ một lần rồi đi mãi về hai hướng xa, đó mới thật đáng sợ hơn gấp trăm ngàn."
Khi 20, người ta sẽ tràn đầy sức sống hoặc ngập đầy nỗi đau. Và không may, tôi ở cái hoặc thứ hai kia. Tôi cũng đã từng rất mộng mơ về tuổi 20 kia, khi mà tôi đã được tự do bay nhảy, đủ lớn để thử những điều mới mẻ trong cái cuộc sống đầy sắc màu kia, vui thú và hưởng thụ. Tôi đã từng vẽ ra viễn cảnh đầy mộng mơ của tuổi 20 ấy. Nhưng khi thực sự sống với nó, tôi nhận ra rằng: quan điểm của kẻ quan sát và người trải nghiệm thật chẳng giống nhau. Tôi 20 - mang trong mình những vết thương sâu, biết cách đeo trên khuôn mặt mình không chỉ một chiếc mặt nạ và biết cách tỏ ra mình thật hạnh phúc. Khi nỗi đau bất ngờ ập tới, mỗi người đều có những cách rất riêng để đối mặt, tôi cũng vậy. Bạn có thể cho rằng tôi tiêu cực, cho rằng tôi ngu ngốc. Nhưng bạn của tôi à, bạn đâu phải là tôi, bạn chỉ là người quan sát, tôi mới thực sự trải nghiệm nó.
Và anh xuất hiện vào những ngày tháng ảm đạm cuối cùng của tuổi 20 tôi, vô tình mang cho nó chút ít dịu dàng hiếm hoi. Khi mà tôi thì cứ gai góc, anh lại quá dịu dàng, tôi quá lạnh nhạt, anh lại cứ ấm áp, tôi xa cách, anh lại như càng gần. Nhưng, vậy đó, cuộc đời vốn luôn tồn tại những từ "nhưng" rất nhưng thế đấy, bạn có thấy cái chữ "vô tình" được tôi in đậm gạch chân kia không? Anh, hoàn toàn tình cờ. Anh không cố ý, không chủ đích, không cố tình, không cố gắng, không cưỡng cầu. Anh chỉ an nhiên và bình thản nhưng không biết từ khi nào đã càng bước càng sâu.
Tôi như con bướm yếu ớt trong lồng kính, cứ cố sức, vùng vẫy muốn xuyên qua tấm kính trong suốt để thoát ra ngoài. Nhưng tôi mãi mãi bị nhốt lại nơi đáy mắt anh. Tôi cứ âm thầm ngây ngốc dõi theo anh từng ngày. Rồi tự mình đa tình, tự khóc, tự cười, tự nhớ, tự thương, tự vui, tự buồn, tự ảo tưởng, tự thất vọng, tự hờn dỗi, tự trông mong... Tình yêu, đôi khi chỉ là chuyện một người.
Tôi thường ngồi tào lao với anh rất lâu về những chuyện vặt vãnh, cười ngô nghê khi gần bên anh, nghe anh kể về mấy chú chó hay mấy cái cây anh trồng. Anh đôi khi vẫn nhắc tới một người. Tôi không biết cô gái đó là ai, trông thế nào, có quan hệ gì với anh, chỉ biết số máy của cô ấy được anh lưu rất đơn thuần – “Em”. Chỉ vậy thôi nhưng tôi cũng đủ hiểu: với anh, cô ấy có vị trí đặc biệt thế nào. Có một lần, anh tìm điện thoại của mình nên lấy máy tôi bấm gọi, nhưng lại vô thức ấn nhầm số cô ấy. Đến khi nhận ra, anh vội vàng cúp máy. Khi cô gái ấy gọi lại, anh nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy nỗi buồn, nhờ tôi trả lời: "Xin lỗi bạn, mình gọi nhầm số". Sau đó, tôi phải thừa nhận rằng, dù nhỏ nhen, nhưng tôi đã ghen với cô gái ấy, rất nhiều.
Những tổn thương trong tôi đã thôi không còn nhức nhối. Khi dành trọn tâm trí cho một người, sẽ chẳng còn chút khoảng trống nào cho kí ức len lỏi được vào được nữa. Cứ thế, những tháng ngày cuối cùng của tuổi 20 tôi qua đi. Êm đềm và sóng gió. Tôi là đứa lắm tự trọng nên cứ giả vờ thản nhiên. Anh vẫn cứ vô tâm chẳng nhận ra tôi vẫn thường "tình cờ" đi qua ngôi nhà có 3 chú chó nhỏ. Anh cứ vô tình trao tôi dịu dàng. Những đón đưa, những hỏi han, những động viên, những vui vẻ, những tranh cãi, những lần vén tóc tôi buông xõa trong gió "Đừng ăn tóc, em!", những lần tôi ngủ gật sau tay lái anh "Ngồi sát vào đi em, dựa vào lưng anh mà ngủ không ngã", những cơn mưa kéo dài có tôi và anh "Em biết cầm ô không đấy? Vòng tay ra đằng trước thì mới che được cả cho anh chứ"... Kỉ niệm càng dày, càng sâu, tôi biết nỗi đau cũng sẽ càng dài.
Anh như giấc mơ. Tôi cứ muốn dệt mãi, đắm chìm vào giấc mộng mang tên anh dù vẫn biết chỉ là mơ. Tôi muốn tiến thêm một bước, để được song hành cùng anh trên từng đoạn đường mà anh sẽ đi. Nhưng tôi sợ rằng hoặc anh sẽ biến mất, hoặc đoạn đường mà chúng tôi đi được cùng nhau sẽ chẳng thể dài lâu. Tôi sợ rắn, sợ chuột, sợ đêm tối, sợ biến cố, sợ ly biệt, sợ quá khứ và rất sợ sẽ mất anh. Phải, tôi đã rất yêu anh, nhưng nỗi sợ hãi của tôi lớn hơn. Dù tôi có tỏ ra mạnh mẽ tới đâu, thì tôi vẫn luôn có những nỗi sợ hãi cùng cực. Vậy nên, dừng lại ở đây thôi. Tôi và anh, hai đường thẳng chỉ cắt nhau duy nhất một lần trong đời rồi cứ mãi trôi xa về hai phía. Đi qua nhau trong đời thật an nhiên, để mỗi khi nhìn lại, tuổi 20 của tôi đã có thêm rất nhiều những dịu dàng.
© Trâm Anh – blogradio.vn
Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu