Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đi qua đời nhau thật an nhiên

2015-10-07 09:32

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi và anh, hai đường thẳng chỉ cắt nhau duy nhất một lần trong đời rồi cứ mãi trôi xa về hai phía. Đi qua nhau trong đời thật an nhiên, để mỗi khi nhìn lại, tuổi 20 của tôi đã có thêm rất nhiều những dịu dàng.

***

"Hai người nếu giống như hai đường thẳng song song - không duyên không phận, thực chất không đáng sợ. Hai người, hai đường thẳng cắt nhau chỉ một lần rồi đi mãi về hai hướng xa, đó mới thật đáng sợ hơn gấp trăm ngàn."


Khi 20, người ta sẽ tràn đầy sức sống hoặc ngập đầy nỗi đau. Và không may, tôi ở cái hoặc thứ hai kia. Tôi cũng đã từng rất mộng mơ về tuổi 20 kia, khi mà tôi đã được tự do bay nhảy, đủ lớn để thử những điều mới mẻ trong cái cuộc sống đầy sắc màu kia, vui thú và hưởng thụ. Tôi đã từng vẽ ra viễn cảnh đầy mộng mơ của tuổi 20 ấy. Nhưng khi thực sự sống với nó, tôi nhận ra rằng: quan điểm của kẻ quan sát và người trải nghiệm thật chẳng giống nhau. Tôi 20 - mang trong mình những vết thương sâu, biết cách đeo trên khuôn mặt mình không chỉ một chiếc mặt nạ và biết cách tỏ ra mình thật hạnh phúc. Khi nỗi đau bất ngờ ập tới, mỗi người đều có những cách rất riêng để đối mặt, tôi cũng vậy. Bạn có thể cho rằng tôi tiêu cực, cho rằng tôi ngu ngốc. Nhưng bạn của tôi à, bạn đâu phải là tôi, bạn chỉ là người quan sát, tôi mới thực sự trải nghiệm nó.




Những người đã bước qua tuổi 20 tôi, tôi thậm chí chẳng có mấy ấn tượng. Họ như những cái bóng mờ nhạt, bước vào câu chuyện 20 của tôi thật tình cờ và ra đi rất bất ngờ. Tất nhiên, câu chuyện đó là của tôi, người chính, kẻ phụ cũng đều do tôi. Nhưng tôi đã buông xuôi câu chuyện dang dở ấy, buông xuôi cả chính bản thân mình, cứ để nó mặc nhiên sống chết. Tôi không buồn, tôi không tủi hờn, không đau khổ, tổn thương gì hết cả. Tôi chỉ không quan tâm thôi.

Và anh xuất hiện vào những ngày tháng ảm đạm cuối cùng của tuổi 20 tôi, vô tình mang cho nó chút ít dịu dàng hiếm hoi. Khi mà tôi thì cứ gai góc, anh lại quá dịu dàng, tôi quá lạnh nhạt, anh lại cứ ấm áp, tôi xa cách, anh lại như càng gần. Nhưng, vậy đó, cuộc đời vốn luôn tồn tại những từ "nhưng" rất nhưng thế đấy, bạn có thấy cái chữ "vô tình" được tôi in đậm gạch chân kia không? Anh, hoàn toàn tình cờ. Anh không cố ý, không chủ đích, không cố tình, không cố gắng, không cưỡng cầu. Anh chỉ an nhiên và bình thản nhưng không biết từ khi nào đã càng bước càng sâu.

Tôi như con bướm yếu ớt trong lồng kính, cứ cố sức, vùng vẫy muốn xuyên qua tấm kính trong suốt để thoát ra ngoài. Nhưng tôi mãi mãi bị nhốt lại nơi đáy mắt anh. Tôi cứ âm thầm ngây ngốc dõi theo anh từng ngày. Rồi tự mình đa tình, tự khóc, tự cười, tự nhớ, tự thương, tự vui, tự buồn, tự ảo tưởng, tự thất vọng, tự hờn dỗi, tự trông mong... Tình yêu, đôi khi chỉ là chuyện một người.


Tôi thường ngồi tào lao với anh rất lâu về những chuyện vặt vãnh, cười ngô nghê khi gần bên anh, nghe anh kể về mấy chú chó hay mấy cái cây anh trồng. Anh đôi khi vẫn nhắc tới một người. Tôi không biết cô gái đó là ai, trông thế nào, có quan hệ gì với anh, chỉ biết số máy của cô ấy được anh lưu rất đơn thuần – “Em”. Chỉ vậy thôi nhưng tôi cũng đủ hiểu: với anh, cô ấy có vị trí đặc biệt thế nào. Có một lần, anh tìm điện thoại của mình nên lấy máy tôi bấm gọi, nhưng lại vô thức ấn nhầm số cô ấy. Đến khi nhận ra, anh vội vàng cúp máy. Khi cô gái ấy gọi lại, anh nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy nỗi buồn, nhờ tôi trả lời: "Xin lỗi bạn, mình gọi nhầm số". Sau đó, tôi phải thừa nhận rằng, dù nhỏ nhen, nhưng tôi đã ghen với cô gái ấy, rất nhiều.



Những tổn thương trong tôi đã thôi không còn nhức nhối. Khi dành trọn tâm trí cho một người, sẽ chẳng còn chút khoảng trống nào cho kí ức len lỏi được vào được nữa. Cứ thế, những tháng ngày cuối cùng của tuổi 20 tôi qua đi. Êm đềm và sóng gió. Tôi là đứa lắm tự trọng nên cứ giả vờ thản nhiên. Anh vẫn cứ vô tâm chẳng nhận ra tôi vẫn thường "tình cờ" đi qua ngôi nhà có 3 chú chó nhỏ. Anh cứ vô tình trao tôi dịu dàng. Những đón đưa, những hỏi han, những động viên, những vui vẻ, những tranh cãi, những lần vén tóc tôi buông xõa trong gió "Đừng ăn tóc, em!", những lần tôi ngủ gật sau tay lái anh "Ngồi sát vào đi em, dựa vào lưng anh mà ngủ không ngã", những cơn mưa kéo dài có tôi và anh "Em biết cầm ô không đấy? Vòng tay ra đằng trước thì mới che được cả cho anh chứ"... Kỉ niệm càng dày, càng sâu, tôi biết nỗi đau cũng sẽ càng dài.

Anh như giấc mơ. Tôi cứ muốn dệt mãi, đắm chìm vào giấc mộng mang tên anh dù vẫn biết chỉ là mơ. Tôi muốn tiến thêm một bước, để được song hành cùng anh trên từng đoạn đường mà anh sẽ đi. Nhưng tôi sợ rằng hoặc anh sẽ biến mất, hoặc đoạn đường mà chúng tôi đi được cùng nhau sẽ chẳng thể dài lâu. Tôi sợ rắn, sợ chuột, sợ đêm tối, sợ biến cố, sợ ly biệt, sợ quá khứ và rất sợ sẽ mất anh. Phải, tôi đã rất yêu anh, nhưng nỗi sợ hãi của tôi lớn hơn. Dù tôi có tỏ ra mạnh mẽ tới đâu, thì tôi vẫn luôn có những nỗi sợ hãi cùng cực. Vậy nên, dừng lại ở đây thôi. Tôi và anh, hai đường thẳng chỉ cắt nhau duy nhất một lần trong đời rồi cứ mãi trôi xa về hai phía. Đi qua nhau trong đời thật an nhiên, để mỗi khi nhìn lại, tuổi 20 của tôi đã có thêm rất nhiều những dịu dàng.

© Trâm Anh – blogradio.vn


Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top