Đến khi nào chúng ta mới dừng lại để thấy nhau?
2020-09-30 01:15
Tác giả: Ngọc Nữ
Tôi kể bạn nghe về một chuyện tình
Câu chuyện về những yêu thương được xếp đầy trong ngực
Đó là trưa hè, ánh mắt em thẹn thùng chạm vào tim tôi thật khẽ
Cả những rung động đầu đời của bàn tay đang nắm lấy bàn tay.
Gió khẽ xoay nhưng bây giờ không còn mùi tóc em hòa vào đó nữa
Những kí ức cũ xưa như đã mang màu hoen ố
Bâng khuâng trong trong cơn gió nồng nàn theo từng con phố cổ
Tôi chợt bàng hoàng nhận ra bóng mình len lỏi, lạc giữa đơn côi.
Chiếc hôn đầu nồng nàn còn in dấu trên môi hôn.
Để rồi hôm nay trong lòng vẫn vấn vương một bóng hình không đổi
Dù thời gian có vô tình mà mặc nhiên bước vội
Tôi vẫn rụt rè đứng lại, chẳng muốn mình bước theo sau.
Cuộc sống vội vàng để rồi vô tình lạc mất nhau
Có những vết thương lòng còn hằn sâu để rồi nối đuôi nhau trở về làm tim mình đau nhói.
Cũng vì vội vàng mà tôi đã bỏ qua một điều còn chưa hỏi
Nhịp sống bộn bề, đôi chân mệt mỏi, đến khi nào mới dừng lại để thấy nhau?
© Ngọc Nữ - blogradio.vn
Xem thêm: Thứ gọi là duyên phận cũng chỉ là món nợ phải trả cho người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa hè
Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...
Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi
Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.
Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ
Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.
Định mệnh là gì?
Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.
Mãi sau này...
Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Khoảnh khắc
Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình
Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng
Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.