Dậy theo bố, tôi học cách tử tế
2021-10-22 01:10
Tác giả: Lộc Gia
blogradio.vn - Vậy mà có cái suốt bao năm qua tôi chưa bao giờ biết được, đó là Bố dậy sớm để làm gì. Lần này về quê tôi quyết định ngủ thật sớm để sớm mai tôi xem người đàn ông sắp chạm ngưỡng 60 đã làm gì từ rất sớm trong suốt ngần ấy năm.
***
Tự đặt những câu hỏi và tự đi tìm lời giải, nó sẽ mở ra nhiều điều hay khiến bạn hạnh phúc đến bất ngờ.
Sống với bố mẹ mười tám năm, xa nhà bốn năm đi học, ba năm ra trường lăn lộn với đời. Gắn liền với cái nghề hướng dẫn viên du lịch, thức khuya dậy sớm, trải nghiệm đủ điều, chứng kiến biết bao nhiêu người đàn ông dậy sớm tập thể dục, ngoáy ly cà phê từ bắc chí nam. Vậy mà có cái suốt bao năm qua tôi chưa bao giờ biết được, đó là Bố dậy sớm để làm gì. Lần này về quê tôi quyết định ngủ thật sớm để sớm mai tôi xem người đàn ông sắp chạm ngưỡng 60 đã làm gì từ rất sớm trong suốt ngần ấy năm.
Bốn giờ ba mươi sáng, trời còn chèm nhem dụi mắt, con gà ngại cất tiếng gáy lớn vì sớm quá chừng, vậy mà ông đã dậy mà không cần bất kì âm thanh báo thức nào. Ông trở mình nhẹ nhàng hai ba cái rồi bước xuống giường, chiếc giường tre cũ rít mà lạ thay không phát ra bất kì âm thanh nào, bước nhẹ về phía giếng nước, trong cái màn đêm tối như mực, ông nhẹ hất từng ngụm nước vào miệng, mặt rồi vuốt mạnh. Tôi hỏi ông, sao Bố không mở đèn lên cho dễ nhìn, ông nói để cho mọi người ngủ... Tôi chợt nhận ra quá nhiều điều, mỗi lần về quê là tôi mở hết đèn lên mà chẳng thèm quan tâm ai ngủ ai thức, rồi thời sinh viên tôi từng chứng kiến hai người bạn thân chung phòng đánh nhau vì một người làm thêm buổi sáng, một người làm thêm buổi tối, cũng vì cái vấn đề mở tắt đèn. Ôi, trưởng thành là biết nghĩ cho nhau hả Bố…
Công việc tiếp theo của ông Bố già là tập thể dục, ông không chạy, chỉ đi bộ và kèm theo những cải vẩy tay như báo hiệu với cơ thể bắt đầu cho một ngày mới. Ông đã gắn bó với thói quen tập thể dục vào sáng sớm từ năm hai lăm tuổi, suốt ba mươi lăm năm nay ông vẫn làm nó mà hiếm khi bỏ sót một bữa sáng nào. Ông kể, ngày xưa ông làm nghề đi ghe lúa, tức là chạy ghe trên sông để đi mua lúa, ghe cập bến vào một xóm nhỏ, ông dậy sớm đi tập thể dục như một thói quen, khi về lại chiếc ghe thì các vật dụng trên ghe cũng như túi tiền đã mất tích. Ông không trách người dân ở đó, mà ông trách mình sao bất cẩn quá. Sau lần đó ông vẫn không bỏ thói quen tập thể dục, chỉ là mỗi lần tập bụng dạ vẫn có chút lo lắng, bồi hồi, ai mất một lần mà không sợ chứ…
Tập thể dục lấy của ông lần đó một số tiền, nhưng nó cũng trả cho ông lại một sinh mạng. Đầu năm 2000, Bố tôi làm ăn thất bại, mất cả chì lẫn chài, năm đó tôi lên năm, ông kể, lúc đó ông chìm trong rượu chè, thuốc lá ngày đốt mấy gói, rồi một hôm ông lên tăng xông, đột quỵ trong đêm, mẹ cùng các cô chú hàng xóm đưa ông đi bệnh viện, người ông cứng đơ, không một cử động, lúc đó mọi người đã nghĩ là không qua khỏi, nhưng sau đó bác sĩ đã cứu sống ông. Bác sĩ nói với mẹ, ông sống được có lẽ một phần nhờ thói quen tập thể dục lâu nay giúp ông có nền tảng vượt qua ngưỡng cửa chết lần này. Tôi nhìn lại bản thân mình, thời sinh viên ngày đi học, đêm chơi game, có những ngày nhậu nhẹt sớm chiều, đến lúc biết nếm mùi tình yêu là gì thì lại bật khóc rồi tìm đến khói thuốc lá, sau này đi làm thì ngủ cho sát giờ rồi bật mình đứng dậy, chạy đua với công việc... Bố ơi, trưởng thành là biết yêu thương bản thân, cơ thể mình đúng không Bố…
Ngước nhìn lên, chân trời đã hé mở cửa. Trời đã có chút ánh sáng soi rọi bước chân của hai Bố con, ông vẫn bước đều, cái vẩy tay lên xuống theo từng nhịp, đi nãy giờ mà được cả cây số hơn. Phía xa có bóng người đi ngược lại, tuy có chút ánh sáng những tôi vẫn không nhận ra đó là ai. Bố cất tiếng nói lớn, vợ chồng thằng Danh đi tập thể dục hả, phía xa kia đáp lại, dạ chú bẩy. Tám bước chân dần tiến lại gần nhau, nụ cười, ánh mắt, tiếng nói, mọi thứ rôm rã như đã lâu rồi không gặp. Bố kể, anh Danh là con ông Dự xóm trên, đang công tác tại địa chính huyện, mới lấy vợ được hai tháng nay, lâu nay có thấy tập thể dục đâu, ấy vậy mà từ lúc lấy vợ, hai vợ chồng nó siêng năng ghê, chắc được con vợ cảm hóa, rồi Bố cười hì. Trong đầu tôi lúc đó là hàng trăm dữ kiện ùa về, rồi tiếp đó là những thắc mắc liên tục trong đầu. Tôi hỏi, ủa Bố ông Dự ngày xưa hại bố làm ăn thua lỗ đúng không. Ông ậm ừ rồi cười, không cần tôi phải hỏi thêm, ông đệm vào vài câu, ba nó hại Bố chứ nó có biết cái gì đâu, chuyện cũng qua lâu rồi, Bố vẫn cười với người nhà ổng, vẫn nói chuyện với con ổng, chỉ có ổng là không còn dám ngước nhìn Bố nữa. Ai làm sai thì người đó chịu thôi con, những người xung quanh đâu có tội tình gì đâu, vốn dĩ Bố đâu có hận gì ông Dự nữa, nhưng có lẽ tội lỗi ổng gây ra lớn quá, nên mãi chẳng dám ngước nhìn Bố. Bố ơi, vậy trưởng thành là biết tha thứ hả Bố…
Trời bừng sáng từ khi nào không ai hay, chỉ nghe đâu những âm thanh miệt vườn mà có lẽ suốt hơn vài trăm năm qua từ cái thời khai sơn lập địa thứ âm thanh đó vẫn không hề thay đổi. Gà gáy vang một vùng, chim cò mặc áo trắng phau kéo nhau từng đàn như cắp sách đến trường, mấy con chó sủa vào hư không như đánh thức chủ nó dậy. Dưới sông thuyền ghe thay nhau chạy, người bán đồ ăn sáng, người bán rau củ, ghe chở vịt đi chạy đồng ồn ào náo nhiệt, ông chồng ngồi trên mui đốt thuốc đỏ trời, bà vợ tay bưng tô cơm lùa vào miệng từng ngụm lớn, ngày mới lại bắt đầu Bố ơi. Nhìn đồng hồ đã chạm mốc 6:30 tròn, ông ra đứng giữa giếng xối lên mình những gàu nước đầy ắp, tươi mát như tắm cho chính tâm hồn ông. Rồi ông vào nhà loay hoay chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, khi mẹ, chị hai, thằng cháu ngoại bước ra thì cũng là lúc mọi thứ đã sẵn sàng. Món ăn sáng là mì gói trụng nước sôi, nhưng được thay đổi theo từng ngày, có ngày thì cơm nguội, cơm chiên, mì thì có hảo hảo, ba miền… ôi đủ thứ. Suốt hai mươi sáu năm qua vẫn ít khi thay đổi những món ăn sáng, vì cái dân xứ này có tiền thì để dành cho đám tiệc, giỗ quải, hay những bữa có khách đến thăm, ấy vậy mà chẳng một ai biết chê, biết ngán, bởi nhờ nó mà nuôi lớn hai chị em tôi thành người như ngày hôm nay. Khói bốc lên nghi ngút, cả nhà quây quần nói cười mặc cho chưa một ai xúc miệng, rửa mặt ngoài Bố. Bố ơi, trưởng thành là biết chăm sóc cho những người thân yêu mình đúng không Bố.
Bóng dáng già nua theo từng ngày đã dong bộ ra đồng, khuất xa sau lũy tre, dáng hình nhỏ nhắn lắm, mà sao trái tim lại ấm ấp đến thế… Bố ơi, trưởng thành là sống tử tế từng giây phút trôi qua đúng không Bố…
© Lộc Gia - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 447: Những giọt nước mắt của cha
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu