Đâu đó vẫn có người đợi ta
2014-06-22 01:13
Tác giả:
- Cô có sao không?
- Tôi không sao!
Cô nói không sao nhưng gương mặt lại nhăn nhó cố giấu đi nỗi đau. Anh nhìn xuống chân cô, chiếc quần jean bị rách một mảng ở đầu gối.
- Chân cô có lẽ bị thương rồi, để tôi đưa cô đến bệnh viện gần đây.
- Tôi đã bảo tôi không sao mà! Tôi là người đi sai đường nên anh không phải chịu gì cả.
Cô lạnh lùng đứng lên, nhặt đống giấy tờ vương vãi trên đường rồi lê đôi chân khập khiễng dắt xe đi trong sự ngỡ ngàng của anh.
Cuộc sống là những tình cờ nối tiếp nhau thì phải khi anh một lần nữa gặp lại cô ngay trước cổng nhà mình. Trước mắt anh là cô gái lạnh lùng buổi sáng, vẫn chiếc quần jean rách ở ống bên trái. Cô đang đứng dìu chị gái anh, anh còn chưa hết ngạc nhiên thì sực tỉnh:
- Minh Hải! Lại đây!
Anh chạy đến dìu chị gái mình thay cho cô. Nhìn cô, anh hỏi không nên lời:
- Cô… làm sao cô…?
- Bọn em quen nhau à?
- À, không, không quen chị ạ. - Cả hai đồng thanh đáp.
- Cảm ơn em nhé! May có em không thì túi của chị bị bọn cướp giật mất rồi.
- Lần sau chị cẩn thận hơn là được. Thời buổi này ra đường cướp giật như cơm bữa vậy.
- Em vào nhà đã, hình như em cũng bị thương khi giành giật với bọn chúng.
- Em không sao. Em phải đi ngay vì có việc gấp cần làm.
Cô chào hai người và quay bước. Anh vẫn còn chưa hiểu hết chuyện thì bóng cô gái lạnh lùng, khó hiểu ấy đã khuất sau hàng cây. Nghe chị anh kể lại đầu đuôi câu chuyện về chuyện gặp cướp ngoài phố và được cô kịp thời cứu giúp anh mới vỡ lẽ và muốn gặp lại cô để cảm ơn dù chỉ một lần.
Cuộc đời luôn đem đến cho chúng ta những cuộc gặp gỡ bất ngờ mà đến chính người trong cuộc cũng không nghĩ đến. Anh gặp lại cô chính tại nơi anh làm việc vì cô là đại diện của của công ty đối tác.
- Gặp lại em rồi, cô gái ngày hôm qua. Chân em có sao không?
- Nó ổn rồi. Cảm ơn anh.
- Anh phải là người nói lời cảm ơn mới đúng. Anh muốn trả ơn em ngày hôm đó.
- Đó là ý của anh hay chị anh vậy?
- Là ý …của chị anh, nhưng đâu quan trọng bằng việc gặp lại được em bất ngờ thế này.
Câu hỏi tinh nghịch của cô làm anh bối rối. Nhìn điệu bộ anh cô mỉm cười nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng vốn có. Cô là vậy, một ấn tượng khó phai khi đã gặp. Có thể cô không nữ tính hay tỏ ra yếu đuối như những cô gái anh từng gặp. Cô mạnh mẽ, lạnh lùng và có phần khó hiểu khiến người ta muốn biết ẩn chứa sau những điều kia là gì.
Trút bỏ bộ quần áo công sở, cô trở về là cô trong bộ quần áo phủi bụi quen thuộc, áo caro quần jean cùng mái tóc ngắn màu hung đỏ và công việc yêu thích là chụp ảnh hay lặng lẽ gọi cho mình tách cà phê espresso trong quán nhỏ, lắng nghe giai điệu của một bài hát quen thuộc để thưởng thức cuối tuần mà không muốn nghĩ về bất cứ điểu gì đã qua và đang qua.
Anh ngồi trước mặt cô, ngắm vẻ đẹp đã được giấu rất kỹ dưới lớp vỏ bất cần bên ngoài kia. Những ngọn tóc ngắn ôm sát khuôn mặt, hàng lông mi dày cong của một đôi mắt buồn dễ khóc. Trong cuộc trò chuyện cà phê thế này, họ không còn là những đối tác làm ăn của nhau nữa mà đơn giản chỉ là những người tình cờ chạm áo trên đường đời rồi từ lạ thành quen. Anh có thể ngồi đó ngắm cô hàng giờ trong im lặng, bởi anh hiểu những lúc không sôi nổi, không lạnh lùng, không ngổ ngáo là những lúc cô quay về với chính mình, không còn phải gồng mình lên để che đậy cảm xúc và con người mình với thế giới ngoài kia.
- Dường như có đến ba con người nơi em thì phải?
Cô ngước nhìn anh nhíu hàng lông mày :
- Con người của công việc, con người của ngày hôm qua lúc gặp anh và cứu chị anh, và con người bây giờ.
- Cũng khó hiểu phải không? Đến chính em cũng còn khó hiểu.
- Anh chỉ muốn hiểu em nhiều hơn, và muốn chia sẻ với em những điều em đang cố khỏa lấp đi thôi.
Trong mùi hương cà phê lan tỏa, cô nhớ về cái thời xưa, ngày mà cô chỉ biết yêu một người và nghĩ mối tình đầu đó sẽ cùng cô đi hết con đường dài. Cái thời ngây thơ, hồn nhiên, dễ tin người ấy trong mắt cô chỉ toàn một màu hồng. Nhưng chính những người, những điều người ta tin tưởng nhất lại phản bội lại mình. Chỉ vì niềm tin và sự thương hại của cô không dành cho đúng người để rồi người cô yêu cùng người bạn thân nhất của cô hạnh phúc bên nhau trong khi cô khổ đau, khóc đến cạn kiệt nước mắt. Những đêm dài cô không ngủ được bởi những câu hỏi tại sao, tại sao cứ bám riết lấy suy nghĩ cô. Trái tim cô nghẹt lại khi nhìn người cô từng yêu nhất âu yếm, hạnh phúc bên người con gái mà cô từng tin nhất. Cô trở thành kẻ ngoài cuộc mà không hề hay biết đến khi mọi chuyện vỡ lở thì người chịu tổn thương nhiều nhất lại là cô. Những người cô yêu thương lại đâm những nhát dao sau lưng cô khiến cô tưởng mình không thể gượng dậy sau cú sốc phản bội đó.
Người ta nói hạnh phúc như tấm chăn mỏng, người này ấm thì kẻ kia lạnh và ra đi là cách cô chọn để chấm dứt những khổ đau trong lòng. Niềm tin trong cô dường như vụn vỡ khi cuộc sống, thế giới cô từng mơ ước được đặt chân đến lại hất ngã cô ở những bậc thang cuối cùng. Nguồn sống trong cô cạn kiệt như người lữ khách đi giữa sa mạc đang héo hon dần vì không tìm được nước uống. Chạy trốn khỏi số phận nghiệt ngã, éo le, cô cần thay đổi bản thân và suy nghĩ, cô phải mạnh mẽ, cứng cỏi hơn trước những cơn bão bất ngờ của cuộc đời.
- Và em đã thay đổi tất cả để rời bỏ quá khứ kia?
- Có lẽ vậy vì mỗi người đều có những khoảng giông bão trong cuộc đời, thay đổi để cứng cỏi hơn khi chỉ còn một mình.
Ánh mắt cô đăm chiêu nhìn vào khoảng không xa xôi, và anh hiểu phần nào nỗi đau luôn còn ngự trị nơi trái tim cô. Cứ như vậy, không gian, thời gian dừng chân chết lặng tại một điểm- nơi mà nỗi đau ký ức lại ùa về trong cô. Có lẽ tâm hồn người con gái tựa như một thế giới rất đặc biệt khiến cho ta không hiểu hết họ đang nghĩ gì, vui hay buồn, nỗi đau được cất giữ thật sâu nơi đâu khi nhưng giọt nước mắt hóa cả đại dương mênh mông.
Anh theo sát bước chân cô giữa dòng đời tấp nập, bởi cuộc sống đã mang quá khứ, nỗi buồn và con người cô đến bên anh khiến anh nhận ra mọi thứ xung quanh anh nhìn có vẻ yên tĩnh nhưng vẫn luôn có những chuyển động dữ dội bên trong chúng , và nếu ta thờ ơ đi thì chúng cũng qua đi như một làn gió hè mà thôi, còn ta dành một phần tâm hồn mình để tìm hiểu thì sẽ nhận lại bao điều ý nghĩa về cuộc sống và cuộc đời. Con phố dài hơn trong đêm tối còn bóng cô bước đi lặng lẽ, cô đơn dưới ánh đèn vàng nhợt nhạt hai bên đường. Dáng người nhỏ bé ấy như bị nuốt trọn trong lòng bàn tay khổng lồ của bóng đêm. Anh lặng lẽ theo cô, muốn đưa bàn tay mình nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô , muốn siết chặt bờ vai bé nhỏ run run của cô khi phải gồng mình trong cuộc sống này. Nhưng anh có thể làm gì cho cô khi cô luôn đứng xa anh một khoảng và tự tạo ra rào cản chính mình với anh.
Ngày tháng cứ trôi và anh lặng lẽ bên cô, theo bước chân cô, lắng nghe những niềm vui nho nhỏ của cô, được nhìn thấy cô cười, nụ cười ấy thật hiền dịu. Một cô gái trong veo như giọt sương mai mới chình là cô, khác xa với vỏ bọc lạnh lùng nhìn tất cả chỉ toàn một màu đen như bây giờ. Anh thích ngắm cô khi những lúc cô thực sự là cô.
Họ rong ruổi trên những con phố, những địa danh và những quán nhỏ khác nhau của thành phố. Tất cả được thu nhỏ trong những bức hình – niềm đam mê chụp ảnh chung của hai người. Có khi sáng sớm cô gọi anh chỉ vì phát hiện ra cảnh tuyệt đẹp khi chạy xe một mình. Niềm vui cô như đứa trẻ không giấu nổi trên gương mặt khi khám phá ra những điều thú vị . Cô cầm tay anh kéo nhẹ nhàng chỉ về phía những con chim non còn đang ngái ngủ trên cành cây khô mọc ven hồ:
- Anh nhẹ nhàng thôi kẻo đánh thức chúng dậy.
Cô là vậy hồn nhiên, tinh tế với trái tim ấm áp và đa cảm- đó là những điều anh có thể cảm nhận khi ở bên cô. Bên anh cô có thể nói chuyện thật nhiều, những điều về cuộc sống mà từ ngày khép trái tim mình lại cô chỉ lặng lẽ giấu riêng cô. Còn anh, được nhìn thấy nụ cười cô, nghe giọng nói cô cũng khiến anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất rồi. Những điều giản đơn của cuộc sống trở lại trong cô khi anh là người luôn bên cô, truyền cho cô ngọn lửa niềm tin mà cô đã tự dập tắt bấy lâu.
Đất trời se lạnh và ủ dột khi thu khoác lên mình tấm áo vàng úa của cỏ cây. Quán cà phê với hai tách espresso quen thuộc, anh đợi để hàn huyên với cô về những bức ảnh mới anh đã lặn lội chụp và anh muốn tặng chúng cho cô. Anh đợi cô, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Gọi điện không liên lạc được, gọi đến cơ quan thì người ta bảo cô xin nghỉ phép. Lo lắng, thẫn thờ khi anh giờ không biết cô ở đâu, làm sao có thể tìm thấy được cô. Anh lao ra khỏi quán trong những cơn mưa mùa thu đang lạnh buốt phả vào mặt. Cô đi không một lời với anh. Cô vẫn lạnh lùng như cô thường thế, nó làm trái tim anh đau khi cô không cho anh lắng nghe những điều cô cố giấu trong lòng để rồi đang âm thầm khóc ở một nơi nào đó. Anh thẫn thờ bước về nhà, trong đầu luôn nghĩ đến cô, nhưng những gì anh biết về cô vẫn còn quá ít, làm sao để chạy đến bên cô ngay lúc này. Anh nghe thấy nỗi xót xa, lo lắng đang dâng trào trong lồng ngực mình. Anh muốn đi tìm cô, bởi anh biết trái tim anh luôn nhớ cô ngay cả khi cô bên cạnh, giờ cô đi xa khỏi vòng tay anh, anh biết phải sống sao. Lật xem những bức ảnh có hình cô đang trầm ngâm nhìn anh, rồi gương mặt cô với nụ cười còn che giấu nỗi buồn cứ ăn sâu vào tâm trí anh khiến nỗi nhớ trong anh thêm quay quắt.
Cánh cửa phòng mở ra, chị gái anh bước vào, thở dài nhìn khuôn mặt buồn bã của anh:
- Minh Hải à! Như Nguyệt không cho chị nói nhưng chị phải nói cho em biết là nó đi Sapa rồi.
- Chị nói sao, cô ấy đi Sapa? Sao cô ấy không nhắn lại cho em dù chỉ một lời?
- Nó bảo có chuyện riêng nên lên trên đó một thời gian. Nhìn sắc mặt nó không tốt, chị nghĩ con bé gặp chuyện gì đó. Hay em thử đi tìm nó xem.
Sapa, nơi cô đang ở đó, và anh sẽ đến bên cô ngay lúc này đây.
Buổi sáng nét thu mơn man qua làn gió se se lạnh cùng cảnh sắc vàng óng ả của lúa ngày mùa đã và đang gặt dở trên những thửa ruộng bậc thang chạy dài tít tắp ở những ngọn núi nối tiếp nhau. Từ trên núi cao sẽ nhìn thấy những đám mây trắng mỏng manh trôi hững hờ, lúc ẩn lúc hiện. Cô ngồi đó nhỏ bé, cô đơn giữa đất trời; thiên nhiên rộng lớn đang ôm trọn dáng người mỏng manh của cô. Anh lại gần, choàng tấm áo mỏng lên vai cô. Bị bất ngờ nên cô quay lại:
- Anh, anh đến đây khi nào vậy?
- Ở đâu có em, anh sẽ đến đó, dù bất kỳ nơi đâu.
Đôi mắt cô long lanh những giọt nước mắt mà suốt mấy ngày qua cô đã khóc đến cạn kiệt. Anh ôm cô vào lòng, siết chặt đôi vai nhỏ bé đang run rẩy của cô. Còn cô khóc nấc lên như một đứa trẻ ấm ức vì chịu đòn oan đã cố kìm nén cảm xúc nhưng giờ thứ cảm xúc ấy cứ thế bung ra không thể giữ trong lòng được nữa. Khóc cho quá khứ, khóc cho người hôm qua đã đem đến cho cô hạnh phúc lẫn khổ đau. Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại khóc cho cuộc tình đã qua ở một nơi thế này và trên vai người vốn xa lạ thành quen như anh bây giờ. Mọi thứ dù đã tồn tại nhưng không có gì là chắc chắn khi hai trái tim còn đi những con đường mà chưa bao giờ hiểu nhau. Cô đã từng như vậy chăng? Cô ngẩng nhìn anh với đôi mắt đẫm những giọt lệ:
- Cảm ơn anh đã bên em lúc này!
- Giờ em đã bình tĩnh để nói cho anh những chuyện đã xảy ra với em trong những ngày qua được chứ?
- Em đã nhận được thiệp cưới của hai người đó và nỗi buồn tủi cứ thế tìm đến em. Sau một thời gian em ngỡ mình đã mạnh mẽ, có thể đứng lên và bước đi nhưng trái tim em vẫn yếu đuối khi vết thương cũ còn là những vết sâu. Em tưởng mình đã yêu, đã hận, đã rũ bỏ được tất cả nhưng khi nhìn thấy thiệp cưới kia, trái tim em lại tan nát, rớm máu. Và em đã chạy trốn khi không còn đủ dũng khí nhìn những điều đang diễn ra
- Trái tim có những lý lẽ riêng nó, em đừng để khổ đau, nước mắt lấp đầy và làm chật nó khi những điều tốt đẹp còn phía trước.
Anh ôm chặt người con gái bé nhỏ đang phải gồng mình chịu những vết thương âm ỉ trong lòng. Anh hiểu cô hơn ai hết, cô đã muốn thay đổi bản thân nhưng lại trở về vị trí ban đầu bởi tổn thương trong lòng quá lớn.
- Hãy để trái tim em đau hết nỗi đau của ngày hôm qua rồi sẽ lại có một sự hồi sinh mới. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Em hãy mạnh mẽ như em từng làm để bước qua nỗi đau này. Anh muốn được nhìn thấy em, một cô gái luôn nở nụ cười hạnh phúc, yêu những điều bình dị nhất và đi đến những nơi ngự trị cái đẹp khi trái tim nói cần. Hãy trút bỏ cái vỏ mà em đã phải mệt mỏi khi mang nó, anh sẽ sưởi ấm trái tim đang giá lạnh của em. Anh biết em cần thời gian và anh sẽ đợi.
Phải, ai cũng có một quá khứ giữ cho riêng mình khi dòng thời gian đi qua. Dù là đau buồn hay hạnh phúc thì hãy để nó thuộc về những gì đã qua, ngày mai sẽ mở ra một cánh cửa mới với niềm tin mới chỉ cần ta không từ bỏ.
Anh vỗ về nỗi đau trong cô. Dù có phải chờ cô một tháng, một năm hay cả đời anh cũng sẽ vẫn chờ bởi anh biết trái tim anh đã thuộc về cô, cô cần anh, cần một niềm tin mới cho cuộc sống toàn bóng tối và nước mắt của mình. Cuộc đời rộng lớn đến vô tận, đi tìm một tình yêu cho mình đôi khi thật khó khăn, mệt mỏi, có những lúc phải đớn đau, rơi lệ vì những tổn thương cũng bởi tình yêu đó không dành cho ta nhưng không vì thế mà mất đi niềm tin, vùi mình trong thế giới riêng mình rồi tự đóng cửa trái tim. Hãy bước tới phía mặt trời, đâu đó trên con đường ta đi vẫn còn một ai đó đợi ta. Tình yêu chưa đến không phải vì không có mà chỉ là chưa chịu xuất hiện thôi , hãy luôn để trái tim đập những nhịp đập yêu thương.
Anh nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của cô. Phía xa xa sương đã tan dần. Mặt Trời đã ló ra từ lâu. Và những vạt nắng mật ong đang rải khắp các sườn đồi…
• Cua Đá
P.S: Trái tim biết đau thì sẽ yêu say đắm hơn. Chi có tình yêu giúp trái tim đóng cánh cửa khổ đau để mở ra cánh cửa hạnh phúc.
Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet
MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.