Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đáng tiếc bình yên của em không phải là tôi

2017-10-22 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi không kể em nghe về phần tuổi trẻ đó, cũng như em vẫn luôn giữ cho riêng mình ký ức về một người đàn ông. Tôi biết nếu như mình tiến thêm chút nữa thì em chắc chắn cũng sẽ yêu tôi, đủ chân thành và đậm sâu giống như em đã từng. Tôi cũng biết, nếu tiếp tục ở lại bên nhau, đến một ngày nào đó, sẽ khiến em ngộ nhận về thứ cảm xúc tôi đang mang trong mình. Em vốn dĩ đáng được có cho mình thứ chân ái trọn vẹn, nhưng tôi thì lại chẳng còn lấy chút ít yêu thương tự tâm nào để trao cho em cả.

***

blog radio, Đáng tiếc bình yên của em không phải là tôi

- Anh có nghĩ người ta sẽ chết nếu không được yêu không?

Em đột nhiên quay sang hỏi tôi trong lúc đang xoay xoay điếu thuốc trên tay.

- Anh nghĩ là không!

- Đàn ông đều thế nhỉ? Họ chẳng bao giờ chết nếu không được yêu. Khác hoàn toàn với đàn bà bọn em.

- Cũng không hẳn vậy, cũng có nhiều đàn ông si tình và luỵ tình, em có thể thấy đầy những hình ảnh ấy trên mạng xã hội mà.

- Nhưng điều em đang muốn nói đến, là họ chẳng bao giờ chết cả, chết vì thất tình. Em chưa từng thấy có người đàn ông nào đi tự tử vì những điều ấy cả.

- Vậy em nghĩ, cứ phải chết sau ly biệt thì người ta mới thật là yêu nhau?

- Em chắc chẳng phải quá tiêu cực như vậy. Nhưng em ghét cái cách mà họ thản nhiên sống tiếp, hoặc là vờ tỏ ra mình như vậy khi vừa mới rời bỏ một người hoặc là kẻ đã bị bỏ lại. Em chẳng thể chịu đựng được mất.

Mở to đôi mắt đang rưng rưng hai dòng nước, quay trở lại xoáy ánh nhìn vào tôi. Điếu thuốc đã rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, chỉ còn ánh đỏ yếu ớt, dòng khói leo lét lan chậm trong căn phòng, mờ dần, rồi tắt lịm. Thực không thể đoán được cô gái ấy đang muốn nói rằng "em đã từng đau lòng đến chết đi được", hay là "anh có thể cho em được một tình yêu không"?

blog radio, Đáng tiếc bình yên của em không phải là tôi

Tôi im lặng, chăm chú dõi theo từng chút cử động của gương mặt đối diện. Em không khóc, vì em luôn tỏ ra lì lợm như vậy, "em chỉ không cho phép mình được khóc thôi, nhưng chẳng phải là em không thấy buồn đâu anh ạ".

- Ngủ thôi em, muộn phiền vì cuộc đời này chỉ là một điều lãng phí.

Tôi hôn ngấu nghiến lên bờ môi người con gái ấy. Tôi ghét cái cách em vẫn thường buồn vì vài điều cũ kỹ, ghét cái ánh nhìn u uất vẫn thường rơi vào khoảng không vô định. Tôi ghét cả cái cách mà chính mình không thể rời khỏi được em, nhưng trớ trêu thật nhiều, là tôi cũng chẳng thể nào.

Đôi khi, tôi cũng mong mình có thể, cho em được điều mà em luôn hy vọng, một thứ tình yêu khiến em sẽ được yên lòng. Đơn giản vì em xứng đáng thôi, ừ, mà cũng vì em đẹp nữa, cơ thể em khiến tôi chẳng thể nào kháng cự lại được, nhìn thấy em, tôi thản nhiên lao đến, như vốn dĩ em đã thuộc về tôi rồi, chỉ là của riêng tôi thôi. Còn em lúc nào cũng ngoan ngoãn, run rẩy giống một con mèo nhỏ mỗi lần bị tôi chạm vào. Thứ cảm giác ham muốn, khát khao đến điên cuồng như vậy, tôi chưa từng có được, với bất kì người nào khác, kể cả người con gái đã từng yêu sâu đậm đến độ phải mang đớn đau theo cả phần đời còn lại. Vậy mà tôi, vẫn chẳng thể yêu nào yêu em.

Những lúc ngồi một mình, bình tâm ngẫm lại, thì, thật là em không hề giống với hình tượng "người đàn bà cả đời" tôi vẫn tìm kiếm, hoặc có chăng là bởi vì người đàn bà cũ đã giam cầm lại, tất cả mọi sự rung cảm, là bởi vì có lần tôi vốn đã nghĩ rằng, người đó là cô ta.

Không hề mong manh như em, cũng chẳng chất chứa quá nhiều xót xa hay mang trong mình cả một tâm hồn hết sức đa cảm như vậy. Tôi đã từng đắm say một người con gái ngang tàn, trượt dài theo những tháng ngày đuổi bắt để có được thứ tình yêu hoang dại và lạ lẫm. Cô chẳng bao giờ tự động ngả vào lòng tôi, hoặc là tỏ vẻ biết nghe lời, "muốn hôn em hay làm tình, anh cũng đều phải xin phép em thì mới được đấy", cô tự mình đề ra cái luật lệ quái đản ấy rồi bắt tôi phải nghe theo, vậy mà tôi nghe theo thật, và có những lần đã bị cô cho xoay mòng mòng giống một thằng dở hơi. Tôi vờ tỏ ra bực tức bởi cái trò trẻ con vừa diễn ra, thì lập tức cô sẽ chạy đến hôn thật lâu vào đôi môi đang cố tỏ ra hờn rỗi, khi thì lại chủ động hôn tôi một cách mãnh liệt. Cô gái ấy, tôi chưa từng nắm bắt được sẽ làm gì chỉ sau một phút vừa mới cười nói, nên rồi, tôi sụp đổ, khi cô im lặng và biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời mình.

blog radio, Đáng tiếc bình yên của em không phải là tôi

Tôi không kể em nghe về phần tuổi trẻ đó, cũng như em vẫn luôn giữ cho riêng mình ký ức về một người đàn ông. Tôi biết nếu như mình tiến thêm chút nữa thì em chắc chắn cũng sẽ yêu tôi, đủ chân thành và đậm sâu giống như em đã từng. Tôi cũng biết, nếu tiếp tục ở lại bên nhau, đến một ngày nào đó, sẽ khiến em ngộ nhận về thứ cảm xúc tôi đang mang trong mình. Em vốn dĩ đáng được có cho mình thứ chân ái trọn vẹn, nhưng tôi thì lại chẳng còn lấy chút ít yêu thương tự tâm nào để trao cho em cả.

Cô gái nhỏ trở mình, trượt khỏi cánh tay tôi, dụi đầu vào chiếc gối rồi tiếp tục ngon giấc. Tôi trở mình, nghe thấy tiếng thở dài trong mình. Đã ích kỉ thế này bao lâu rồi? Thân thể em đã là của tôi bao lâu rồi? Tôi còn định để cả hai chìm đắm trong mối quan hệ vô vọng này đến bao giờ nữa? Thêm một lần, tôi lại nghe thấy tiếng nói bên trong mình, "cả hai cuộc đời đều cần được bình yên", dẫu có là trong cô độc, thì người ta vẫn luôn cần được bình yên.

Tôi viết cho em vài dòng, hôn vầng trán người con gái đang say giấc, ngắm em thêm chút nữa, rồi rời khỏi căn phòng. Gió đêm nay lạnh, cơn gió đầu đông quật mạnh vào tôi như đang muốn trách móc, oán giận thay cho em. Ừ, tôi biết em sẽ lại khóc thật nhiều đấy, mà rồi cũng sẽ đến lúc em thực sự có được bình yên thôi. Không phải bên tôi, không phải là bên tôi đâu, em ạ!

© Thụy Miên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top