Đã từng có cái gọi là "Chúng ta"
2024-01-22 01:05
Tác giả:
Daisy Nguyễn
blogradio.vn - Nghĩ lại cũng thật buồn cười, lúc ấy tớ nghĩ rằng chỉ cần tớ làm vậy thì cậu sẽ hối hận, sẽ trở lại với tớ. Nhưng mà lâu vậy rồi, cậu cũng không hối hận… còn tớ, tớ cũng đã thôi mong chờ từ rất lâu rồi.
***
Đã từng có cái gọi là "Chúng ta", giờ đây chỉ còn là "tớ" và "cậu".
Hoá khó thật, tớ nghe mãi cũng vẫn chả hiểu gì, cứ ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, suy nghĩ cũng trôi dạt theo đó… Tớ chợt nhớ về những kỉ niệm cũ của tớ và cậu, lúc đó thật tốt, trước đó cũng thật tốt, bây giờ cũng không tệ, chỉ là tớ dường như đã không thể quay trở lại làm cô bé vô tư ngày nào nữa rồi.
Tớ nhớ lúc đó, tớ và cậu đã cùng nhau vẽ nên một tương lai đầy rực rỡ. Tớ và cậu đã cùng nỗ lực nhiều đến vậy, nhưng suy cho cùng tất cả đều không thắng nổi thời gian. Hiện tại tớ vẫn đang nỗ lực, chỉ là tương lai của tớ đã không còn mặc định là sẽ phải có cậu nữa rồi. Có lẽ cậu cũng vậy nhỉ? Cậu không biết khoảng thời gian sau khi cậu rời đi tớ đã suy sụp đến nhường nào đâu, đến giờ nhắc lại tớ vẫn thấy sợ.
Mỗi lời hứa cậu nói ra tớ đều bảo rằng ”Cậu điêu thật đấy. Cậu không làm được đâu”, rõ ràng đã nói vậy nhưng lại vô thức tin và mong đợi, để đến khi điều tớ nói xảy ra thì tớ lại là người đau khổ nhất. Tối đến khóc, sáng rồi lại gồng mình vui cười, tớ hiểu rõ tớ không thể vì một phút yếu lòng mà buông thả bản thân, tớ vẫn nỗ lực không ngừng nhưng thật sự tớ mệt lắm. Lúc ấy tớ không muốn cũng không dám đối mặt, tớ tỏ ra rằng mình ổn, không có cậu tớ vẫn sống vui sống tốt, nhưng chỉ có mình tớ hiểu mục đích thật sự của những việc làm ấy là gì. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, lúc ấy tớ nghĩ rằng chỉ cần tớ làm vậy thì cậu sẽ hối hận, sẽ trở lại với tớ. Nhưng mà lâu vậy rồi, cậu cũng không hối hận… còn tớ, tớ cũng đã thôi mong chờ từ rất lâu rồi.
Tớ từng vùi đầu vào học tập, có thời gian thì tớ sẽ nhận thêm các dự án thiện nguyên, sẽ khiến tớ bận thật bận vì như vậy tớ sẽ không có thời gian nhớ tới cậu, tớ nghĩ làm vậy thì tớ sẽ quên được cậu. Nhưng mà hôm nay, khi viết ra những dòng này thì nó đã không còn quan trọng với tớ nữa rồi. Tớ không cố quên vì tớ biết tớ sẽ chẳng thể nào quên được cậu. Cậu đã từng là người tớ muốn đồng hành trong chặng đường thanh xuân của tớ, là người tớ từng dành trọn tình cảm, là người khiến tớ khóc đến sưng mắt nhưng cũng là người từng khiến tớ vô thức cười ngốc nghếch. Cũng chính cậu đã khiến tớ mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, vậy thì thử hỏi, làm sao tớ có thể quên cậu đây? Tớ vẫn sẽ nhớ đến cậu, nhưng chỉ đơn thuần là “nhớ”, là sự hồi tưởng về những tình cảm đẹp đẽ và đơn thuần của tuổi trẻ chứ không còn là những day dứt và đau lòng. Tớ sẽ cất gọn tất cả những thứ liên quan đến cậu, bao gồm cả tình cảm của tớ vào một góc nhỏ trong trái tim!
Nếu hỏi tớ có luyến tiếc vì đã dành thời gian và tình cảm cho một đoạn tình cảm chẳng đi đến đâu không thì có chứ! Nhưng tớ không hối hận. Tớ vui vì tớ đã từng hết mình, hết mình với cậu và cả chúng ta nữa. Tớ không hận cậu vì đã gieo cho tớ hi vọng rồi lại dập tắt nó, tớ tin rằng trong khoảnh khắc ấy, cậu cũng tin rằng bản thân cậu sẽ làm được! Chỉ tiếc là, đoạn tình cảm cậu dành cho tớ nó không đủ nhiều để có thể kéo cậu khỏi những thứ mới mẻ ngoài xã hội kia, để giữ cậu ở lại thực hiện lời hứa với tớ. Chúng ta còn trẻ, tớ tin mỗi một quyết định đều có ý nghĩa của riêng nó. Vì vậy hãy sống thật tốt với lựa chọn của cậu! Để mai đây khi tớ và cậu có vô tình lướt qua nhau, tớ cũng sẽ vui vẻ mỉm cười và tự hào nói rằng: “Cậu ấy từng là chàng trai mà tớ đem lòng yêu thích!” Còn giờ thì tớ phải làm hoá đây, cái môn hoá chết tiệt này!!!
© Daisy Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Kém Duyên Vô Phận Nên Đành Chia Xa | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa